Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 756 - Q6 - Chương 054: Đường Tuyết Khó Đi. (5)

Q6 - Chương 054: Đường tuyết khó đi. (5) Q6 - Chương 054: Đường tuyết khó đi. (5)

“ Có tin, có tin rồi, tổ một của đại đội hai và vũ cảnh chi viện đã phát hiện ra vết máu ...” Lý Mân như lên cơn thần kinh: “ Ngay ở lối ra thông, bọn họ yêu cầu đội kiểm nghiệm.”

“ Tuyết lớn thế này làm sao phát hiện ra máu?” Sử Thanh Hoài nghi hoặc:

Lý Mân gọi tổ thực địa, báo cáo lại là vết máu dính trên cột điện, kiểm tra dưới lớp tuyết có dấu vết bãi nôn, không biết làm sao bọn họ tìm ra được manh mối như thế.

Sử Thanh Hoài mừng lắm, đây là dấu vết đầu tiên, hăm hở nói:” Tôi tới hiện trường.”

“ Đợi tôi với.” Tiêu Mộng Kỳ chạy theo:

Cả phòng thở phào, may mà có chút manh mối, nếu không ai nấy đều điên mất.

Vội vàng rời ủy ban thôn, gặp được xe của nhân viên kiểm nghiệm, chen chúc lên xe, gió tuyết ở phía trước đập tới tấp vào cửa kính, giữa ban ngày phải bật đèn pha, không dám đi nhanh, tới được hiện trường thì hai vị lãnh đạo còn tới sớm hơn họ. Dưới cái cột điện xi măng, mẫy vũ cảnh dắt mấy con cho nghiệm vụ đang sủa liên tục.

“ Lấy mẫu máu.”

“ Đem so sánh bãi nôn với thức ăn trong dạ dày người chết.”

“ Gạt tuyết ra, xem có tìm thấy dấu chân không?”

Một người đang chỉ tay bố trí, Hứa Bình Thu nhìn kỹ, té ra là Giải Băng, nửa người bị phủ tuyết vẫn chỉ huy công tác, không khỏi cảm xúc ngổn ngang. Có những người thay đổi làm người ta bất ngờ, Giải Băng chính là một trong số đó, bất kể cử chỉ hành vi hay lời nói đều không bới móc được gì.

“ Giỏi lắm.” Hứa Bình Thu lớn tiếng khen, chàng trai này bỏ đi hết sự phù hoa, thấp thoáng bóng dáng của đội trưởng hình sự rồi:

“ Tổng đội trưởng, cục trưởng Vương.”

Sử Thanh Hoài, Tiêu Mộng Kỳ xếp hàng kính lễ với hai lãnh đạo, Vương Thiếu Phong cười: “ Mộng Kỳ, xử trưởng Hứa vì đào được cô đi tốn không ít công sức đấy, đã quen sinh hoạt bên hình cảnh chưa?”

“ May không phụ kỳ vọng của lãnh đạo.” Tiêu Mộng Kỳ đứng thẳng đáp:

“ Chắc chắn là không rồi, nếu không chẳng phải nghi ngờ nhãn quang của xử trưởng Hứa à?”

Hứa Bình Thu gọi người dẫn đội của vũ cảnh tới, hỏi:” Kể quá trình xem.”

“ 6 giờ 30 chúng tôi tới hiện trường, căn cứ vào mùi của nghi phạm để truy đuổi, tới cửa thông thì mất dấu ... Chúng tôi chia nhau ra tìm kiếm vài chỗ khả nghi nhưng không phát hiện, tuyết che hết rồi, gió lại lớn làm múi tan rất nhanh làm chó nghiệp vụ cũng không hiệu quả ... Tới trưa có một vị đồng chí kiến nghị cho chó ngửi mùi máu của người bị hại, kết quả phát hiện ra chỗ này ...” Người đó chỉ Giải Băng:

Đúng là mầm non ưu tú, Sử Thanh Hoài đã nhiều lần kiến nghị gọi Giải Băng lên tổng đội rồi, với hắn đó mới là nhân tuyển hoàn hảo nhất của tổ chi viện.

“ Theo như suy đoán của chúng tôi, nghi phạm chạy tới đây thì mệt mỏi dừng lại nghỉ, tay hắn chùi vào cột điện, quỳ ở đây nôn một đống, nếu không nhờ vết máu thì chó nghiệp vụ đã không phát hiện.”

“ Rất tốt, cám ơn mọi người.” Hứa Bình Thu kính lễ, vũ cảnh kia đáp lễ rồi lại dẫn chó đi vòng quanh tìm kiếm:

Đội kiểm nghiệm hành động rất nhanh, lấy vết máu đóng băng, lấy mẫu bãi nôn, xởi lớp tuyết xốp ra còn phát hiện dấu chân rất sâu.

Thời gian đã là 13 giờ trưa, tuyết không giảm mà còn ngày một lớn, ngửa đầu lên mây cứ như vươn tay ra làm chạm vào được, trời tối om như là đã chập tối.

Có manh mối, song nếu chỉ chừng này vẫn chưa giúp ích được gì, khả năng vẫn là vô hạn.

“ Thanh Hoài, Mộng Kỳ, hai người lại đây.” Hứa Bình Thu vẫy tay gọi:” Nghĩ lại tình huống gây ra vụ án khi đó, hiện trưởng và nơi này là địa điểm thứ hai, vậy địa điểm thứ ba ở đâu?”

“ ... Tình huống khi đó hẳn là thế này, vợ chồng người con gái lớn đánh cãi nhau, Cát Bảo Long nổi giận cầm chai rượu đập vợ Điêu Á Lệ, lỡ tay đập chết. Cha vợ nghe tiếng động chạy lên muốn cứu con, Cát Bảo Long do thù hận tích trữ lâu ngày, lại đang cơn kích động, giết luôn cha vợ, tiếp theo chỉ còn cách làm tới cùng, giết cả nhà ... Kẻ giết người lần đầu thì phản ứng đầu tiên là sợ hãi, hắn hoảng loạn chạy khỏi thôn, sau đó nôn ở đây .... Nôn ra rồi tinh thần hắn ổn định một chút, đưa ra quyết định ...”

Sử Thanh Hoài nói một tràng, nhìn đường quốc lộ, phía bắc là vào đường cao tốc, phía nam là vào thành phố, hắn quyết định thế nào?

“ Quyết định khi đó chỉ có hai khả năng ...” Tiêu Mộng Kỳ tiếp lời:” Một là chạy càng xa càng tốt, hắn sẽ lựa chọn quốc lộ, vùng núi. Thứ hai là trốn càng kỹ càng tốt, vậy khả năng là hắn không đi xa mà vào thành phố hoặc điểm dừng chân quen thuốc quanh đây, tôi nghiêng về khả năng thứ hai.”

“ Lý do?” Hứa Bình Thu trực tiếp hỏi:

“ Vì tính cách của hắn, hắn không phải là tên giết người to gan, ngược lại giết người đã lấy đi hết cam đảm của hắn, với tính cách chịu đựng ức hiếp của hắn, phản ứng đầu tiên là trốn.”

“ Lý do chưa đủ, tìm kiếm tiếp đi.” Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng cùng Vương Thiếu Phong thăm hỏi mọi người:

Kiểm nghiệm 20 phút sau chứng minh máu của Điêu Phúc Quý và Vương Mạch Nha, hai người bị đâm nhiều nhất, chứng tỏ Cát Bảo Long để lại, song chó nghiệp vụ truy lùng 5km thì hoàn toàn mất dấu vết, tuyết che lấp tất cả.

…… ……………

“ Đội trưởng ... Đội trưởng ...” Miệng rộng tới trước lầu xả họng gọi: “ Tôi và anh Cẩu tới chúc Tết đội trưởng đây.”

“ Đợi chút.” Dư Tội dọn đồ trên mặt bàn, cầm điện thoại, đeo ba lô nhỏ nên, khi xuống lầu thì Ba Dũng và Cẩu Thịnh Dương miệng nồng nặc hơi rượu đi tới: “ Uống không ít hả?”

“ Không nhiều ạ, mới một chai.” Ba Dũng đưa thuốc lá ra mời:

“ Anh Cẩu, ở nhà có chuyện gì không?” Dư Tội hỏi:

“ Có chuyện gì chứ, trừ uống rượu cũng chỉ có đánh bạc.” Cẩu Thịnh Dương vung tay nói đùa:” Vợ tôi nghe nói đội trưởng gọi còn khoác áo lên người tôi đuổi khỏi nhà, vì mấy cân thịt lợn mà bán chồng rồi.”

Uy tín của Dư Tội thì cao khỏi nói rồi, trước năm mới không chỉ thanh toán Cẩu gia hóa đơn 4 000 đã tích gần hai năm, lại còn tới tận nhà nào thịt, nào lương thực, quà Tết, ai chẳng vui, giờ đội trưởng cần tất nhiên tới vội.

“ Vậy tôi không khách khí nữa, các anh nghe tới vụ án diệt môn chưa?”

“ Biết, đang tra mà, ầm ĩ cả lên, mọi người bàn tán hăng lắm, nói nào là sát thủ, nào là ân oán giang hô … “ Ba Dũng đang nói như súng máy thì giật nảy mình: “ Đội trưởng, anh có ý gì thế không phải là muốn can dự vào chứ?”

“ Đội trưởng, thật à? Loại vụ án đó thành phần may mắn lớn lắm, hơn nữa đã có bao nhiêu lực lượng vây bắt rồi, chúng ta góp vui làm gì nữa, chúng ta thiếu cả lực lượng lẫn trang bị.” Cẩu Thịnh Dương thấy đây không phải là ý hay:

“ Tôi rất muốn tham gia, nhưng chưa chắc có cơ hội ... Cho nên tôi gọi các anh tới, chúng ta chơi trò trinh thám, thế nào?”

“ Chơi thế nào? Chúng ta ngày nào cũng chơi trò đó mà.” Ba Dũng lấy làm lạ:

“ Các anh tóm người ta sau đó đấm đá một hồi, có khai không, không khai lại đánh tiếp ... Loại án này các anh bắt ai mà đánh?” Dư Tội nói một câu làm hai người kia cười ngượng nghịu, Dư Tội thêm chút cá cược, nếu không thì không có hứng:” Chúng ta đánh cược đi, đầu năm phải chơi gì đó chứ, tôi cược các anh trong vòng một tiếng không chạy được 15 km ... Thắng thì tôi nay tôi mời khách, hơn nữa mừng tuổi mỗi người 2000, thua trừ lương 1000.”

“ Có vẻ lãi đấy.” Ba Dũng hớn hở xoa xoa tay, hắn chưa có kinh nghiệm cá cược với đội trưởng Dư mà:

Cẩu Thịnh Dương ngần ngại: “ Ai lại lấy tiền của đội trưởng.”

“ Có khác gì đánh mạt chược, có giỏi thì anh thẳng đi, kinh phí đội ta bây giờ phong phú lắm, đừng nói 2000, nhiều hơn tôi cũng có cách ... Đúng rồi, cởi áo khoác đi, lát nữa đổ mồ hôi không chịu được đâu.” Dư Tội vẻ mặt khiêu khích rất đáng ăn đòn:

Hai người kia không phục, ném áo cho Dư Tội, bắt đầu khởi động làm ấm người.

Bình Luận (0)
Comment