Vụ án thế này đương nhiên đội trọng án phải gánh phần lớn, ở đó lại không quen ai, có điều chắc chắn không thể thiếu phần đại đội hai, thế nên Dư Tội gọi điện cho Đổng Thiều Quân đầu tiên: “ A lô Bánh Nướng, năm mới tốt lành.”
“ Ài, Dư Nhi, câu này là nguyền rủa tôi đấy à? Hay là mỉa mai.” Đổng Thiều Quân giọng hết sức đau khổ:
“ Ha ha ha, để tôi đoán nhé, anh đang ở hiện trường à? Tình hình thế nào?”
“ Nói thừa cả đội tôi đều ở đây rồi, đúng thế, đây là vụ án diệt môn, 6 người chết, cậu nhận nhiệm vụ rồi chứ?” Có lẽ tiếp xúc với nhiều vụ án rồi, nên dần trở nên chai sạn, Đổng Thiều Quân không có mấy cảm xúc:
“ Chưa, vừa mới xuống tàu hỏa.”
“ Hạnh phúc thật đấy, ít nhất cũng được nửa ngày mùng một, chúng tôi thì thảm, đang truy lùng giữa băng tuyết đây này.”
Dư Tội hỏi thẳng luôn: “ Đã xác định được nghi phạm chưa?”
“ Rồi, hung thủ hẳn là con rể lớn trong nhà, kinh động tới cả tỉnh, cục trưởng Vương với xử trưởng Hứa đích thân tới thôn Vũ Lâm tọa trấn ... Dư Nhi, hay phát huy nhiệt huyết phá án sớm đi, để anh em khỏi chịu tội.” Đổng Thiều Quân nửa đùa nửa thật nói:
“ Thời tiết này thì thần tiên cũng không giúp gì được, anh làm việc đi, tôi phải mau chóng về đội, tránh bị tra không ở cương vị thì nguy ...” Cúp điện thoại trước khi Bánh Nướng kịp chửi, Dư Tội vẫn cảm nhận oán giận của hắn, đúng thế, Mùng Một Tết gặp chuyện như thế ai mà chẳng tức, ra đường đững giữ tuyết vẫy mãi mãi được xe taxi, lên xe nói:” Đội hình sự Trang Tử Hà.”
Lái xe chẳng đi mà quay lại nói:” 80 đồng.”
Dư Tội gần như hét lên:” Hả, bình thường chưa tới 18 đồng cơ mà, sao không đi ăn cướp đi?”
“ Không đi thì thôi, Mùng Một lại tuyết lớn như thế, không tăng giá thì cói lỗi với ông trời.” Lái xe rất vô lại:
“ Tôi là cảnh sát, người anh em giúp chút đi, có chuyện gấp.” Dư Tội đưa phù hiệu ra:
“ Đừng gọi anh em, đồng chí cảnh sát, giúp nhân dân chút đi, ngồi xe khác được không?” Lái xe bĩu môi chả coi ra gì:
“ Được, 80 thì 80.” Dư Tội nhìn ra đường tuyết chất thành từng đống, không ít người khác đang ngó nghiêng đợi taxi, đành đầu hàng:
“ Trả tiền trước đi.”
“ Cái gì, tôi là cảnh sát còn quịt của anh mấy chục đồng à?”
“ Nếu là người bình thường không dám quịt, cảnh sát thì không có gì đảm bảo hết.” Lái xe không vừa, không tiền thì không đi:
Dư Tội hết cách, muốn xuống xe nhưng mà nhìn sắc trời đành trả tiền trước, trên đường đi gọi thêm mấy cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình, cơ bản giống Đổng Thiều Quân, than vãn nhiều kết quả thì ít, xem ra không có may mắn nào cả, chỉ đành bán sức thôi.
Xe cứ lắc lư lúc đi lúc dừng, bình thường mười mấy phút mà phải đi tận 40 phút, xuống xe, lái xe còn thò đầu gọi:” Này anh cảnh sát, đợi đã.”
“ Trả tiền rồi còn muốn xẻo thêm à?”
“ Này, trả 30 đồng.” Lái xe kẹp 3 tờ 10 đồng đưa ra:
Dư Tội bật cười: “ Lương tâm thức tỉnh à, sao không trả hết luôn.”
“ Xì , trả lai một chút, đỡ sau này bị tính nợ cũ chứ sao, huống hồ đầu năm phải đi làm cũng không dễ dàng gì.” Lái xe thấy là hình cảnh hơi chột dạ:
“ Được rồi, nhận tâm ý của anh, vị khách tiếp theo bớt xẻo một chút, không cần trả tôi.” Dư Tội vội vội vàng vàng chạy vào cổng:
Bên trong đội không có mấy người, tuyết ngập cả lối đi không được dọn, vì đội nằm tách biệt với khu dân cư, cho nên không cảm thụ được chút không khí Tết nào ở đây. Dư Tội đi vào phòng trực ban, cảnh sát viên thấy đội trưởng về báo cáo n gay, nơi xảnh ra vụ án cách Trang Tử Hà rất xa, chỉ nhận được nhiệm vụ lập trạm kiểm tra, chỉ đạo viên dẫn đội đi thực hiện.
Dư Tội mắng: “ Sao lại để chỉ đạo viên đi, chú ấy chừng đó tuổi rồi.”
“ Chỉ đạo viên tự muốn đi ạ, gọi theo mấy người độc thân, ai có gia đình đều không kinh động.” Cảnh sát trực ban đáp:
Phương Phương quấn áo ngủ gật trên ghế, nghe tiếng nói chuyện mở mắt ra, thấy đội trưởng về, vội vàng đứng lên chỉnh lại tóc tai, kính lễ:” Đội trưởng, chi đội hạ lệnh tổng động viên, chúng ta lại chưa làm ... e là …”
“ Không sao, hắn có mọc cánh cũng không tới được Trang Tử Hà, cách Thiên Long Sơn và sông Phần mà, để mọi người nghỉ ngơi đi, không cần căng thẳng như thế.” Dư Tội vỗ vỗ đầu Phương Phương, cô bé này không phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng là người vất vả nhất, ngày 24 giờ ở đội, gần như không còn thời gian riêng tư nữa, có lẽ vì biết mình có công việc này nhờ đâu nên luôn gắng hết sức:
“ Nhỡ hắn vòng qua thành phố tới đây thì sao ạ?” Trực ban hỏi:
“ Nếu thế thì giám sát sớm phát hiện ra, nơi này đã bị cảnh sát toàn thành phố bao vây.” Dư Tội dứt lời thì cũng đã đi ra cửa:” Năm mới tốt lành.”
“ Đội trưởng năm mới tốt lành.” Hai cảnh sát nhỏ mừng thầm, dù thế nào thì cũng có Mùng Một bình yên rồi.
Dư Tội vào văn phòng, bật vi tính lên, nhìn chằm chằm bản đồ cảnh vụ, địa hình hiện trường, nơi đó đồi núi chập trùng, cư dân thưa thớt, đêm tối giữa bầu trời tuyết rơi như trải bông, nhắm mắt lại hòa nhập vào tư duy của tội pham, chỉ thấy một sự hoang mang bấn loạn, không biết phải đi đâu về đâu ...
……. …….
“ Từ tuyến đường chạy khỏi trấn Vũ Lâm, chúng tôi đã thương thảo với đội trọng án, tổng đội đặc cảnh thương thảo ra vài loại ý tưởng. Thứ nhất là nghi phạm chạy ra đường quốc lộ, như vậy có thể tùy cơ leo lên xe hàng đi ngang qua lẩn trốn, thứ hai là mên theo đường bỏ trốn, từ Đại Nguyên tới Ngũ Lâu có 7 con đường quốc lộ, đã thông báo các đơn vị cảnh vụ ở địa bàn lập trạm kiểm tra. Loại khả năng thứ ba là tiến vào thành phố, qua camera giao thông lẫn trị an đều không phát hiện nghi phạm, song không bài trừ khả năng hắn bằng cách khác né tránh được giám sát, mảng này cũng đã nhờ đơn vị anh em trong thành phố hiệp trợ ...” Sử Thanh Hoài phóng lớn bản đồ cảnh vụ, giới thiệu cho hai vị lãnh đạo, có thể thấy hắn bỏ công chăm chút bản đồ này, từ màu sắc tới ký hiệu, thậm chí là phông chữ, đều dễ nhìn, trực quan, chuyên nghiệp thể hiện trình độ bậc cao của mình:
Cho tới giờ không có chút manh mối nào, chỉ có giả thiết càng ngày càng nhiều, cả vị giám đốc từng tát nghi phạm cũng được giám thị, sợ nghi phạm lẻn về thành phố gây án.
“ Rất tốt, báo cho các đơn vị cảnh vụ tinh giản trình tự hội nghị, ai vào việc nấy đi, bất kể tình huống gì, bất kể thời gian nào lập tức báo cáo, chúng tôi sẽ đợi ở đây.” Cục trưởng Vương ra chỉ thị:
Văn phòng bận rộn, thực địa ra vào, kiểm nghiệm hiện trường đã xong nhưng vấn đề mới xuất hiện, cái nhà đó không ai lo hậu sự. Vấn đề chưa giải quyết thì Duẫn Nam Phi quay về báo cáo tình hình mới, lực lượng bị điều đi từ đêm đến giờ chưa được ăn cái gì.
Hậu cần còn đang trong quá trình chuẩn bị, vừa điều phối xong thì lại có báo cáo từ xe chỉ huy, đơn vị phái tới điểm chỉ định xa nhất hết xăng, mà ở đương địa chẳng có lấy nổi một trạm xăng, cũng không có nhà dân, mắc kẹt giữa đường.
Vấn đề lặt vặt đó ném hết cho Sử Thanh Hoài giải quyết, Lão Hứa tác phong bá đạo, mắng:” Không có bánh xe thì không làm được gì nữa à, chân đâu, chân không đi được cũng phải bò tới điểm chỉ định.”
Thô bạo giải quyết vấn đề làm cả đám đội viên tổ chi viện trên xe đưa mặt nhìn nhau. Ở trường hợp thế này Vương Thiếu Phong ôn hòa hơn nhiều, nhẹ nhàng vỗ về, nói cục sẽ nhanh chóng có chi viện, các đồng chí tranh thủ tới điểm chỉ định, tránh nghi phạm có sơ hở để lợi dụng.
Hứa Bình Thu châm điếu thuốc, điều động bao nhiêu lực lượng như thế mà không có tin tức, đối phương có vẻ là khúc xương khó gặm rồi, lại thời tiết thế này, khó khăn chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.