Vương Thiếu Phong thu lại ánh mắt, tầm nhìn chỉ tới 10 mét là cùng, độ khó tăng thêm nhiều lần rồi, hỏi Hứa Bình Thu nhắm mắt dưỡng thần:” Lão Hứa, anh có chắc không?”
Hứa Bình Thu hời hợt nói:” Lãnh đạo, xem ra anh rời cơ sở lâu quá rồi, ai có thể nói chắc được, nhưng anh nhất định muốn hỏi thì tôi trả lời, bắt thì sẽ bắt được thôi, nhưng quan trọng là bao lâu.”
Bắt thì không khó, khó là phải bắt được trong thời gian ngắn nhất, tránh tạo thành nguy hại lớn hơn cho xã hội, dù sao hắn đã giết 6 người rồi, hắn dám làm bất kỳ chuyện gì.
“ Cha vợ tôi, hiệu trưởng của chúng ta luôn coi tôi không bằng anh ...” Vương Thiếu Phong đột ngột chuyển chủ đề, gần đây liên tiếp xảy ra bao nhiêu việc, ông ta không thể không sinh ra rất nhiều suy ngẫm:” Vì thế tôi luôn muốn tới vị trí cao hơn để chứng minh bản thân, tôi không biết mình chứng minh được chưa, nhưng anh chứng minh được rồi ... Lần trước tôi lên bộ họp, ngay cả tỉnh bạn cũng nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm anh.”
Hứa Bình Thu nhìn người bạn học cũ, chuyện đó ông ta cũng đoán ra phần nào, hai người họ từ khi ở trường đã cạnh tranh không dứt, cạnh tranh tất cả mọi việc:” Sự nghiệp như hôn nhân thôi, dù anh lựa chọn thế nào thì cũng khó tránh khỏi ân hận.”
Xưa nay Lão Hứa luôn nói thẳng vào vấn đề, khiến người tự trọng thân phận như Vương Thiếu Dương rất lúng túng, lúc này xe lại tròng chành rồi dừng lại, lại kiểm tra, cửa sổ xe hạ xuống. Cảnh sát viên kiểm tra thì thấy sao trên vai thì sợ hết hồn kính lễ:” Xin lỗi lãnh đạo.”
“ Dừng một chút.” Hứa Bình Thu mở cửa xuống xe, bầu trời xám như chì, sáu cảnh sát lập trạm mặt xanh tím, mũ, vãi đều có lớp tuyết dầy:
Người dẫn đội nhận ra Hứa Bình Thu, hô: “ Nghiêm, kính lễ.”
“ Thuận Tử phải không ... Hình như mọi người gọi cậu là Hồ Tử.” Hứa Bình Thu nhận ra người dẫn đội:
Thuận Tử kích động vô cùng: “ Vâng thưa tổng đội trưởng, tôi tên Thuận Lợi, mọi người gọi tôi là Thuận Tử, sau đó vì râu tốt quá mà đổi thành Hổ Tử.”
“ Đúng là điềm lành, hi vọng nhiệm vụ của chúng ta hôm nay cũng thuận lợi, mọi người vất vả rồi.” Hứa Bình Thu trịnh trọng kính lễ với những hình cảnh tuyến đầu, cẩn thận phủi tuyết trên người bọn họ:
Xe đi xa rồi, Vương Thiếu Phong vẫn thấy mấy cảnh sát viên giữ tư thế kính lễ như phó tượng.
“ Lão Hứa, tôi có lòng tin hơn rồi đấy, bất kể làm tổng đội trưởng hay là làm điệu bộ thì cũng không ai làm lâu hơn anh.” Vương Thiếu Phong bình luận một câu:
“ Đúng thế, làm lâu như vậy mà không giỏi được như anh.” Lão Hứa gật gù, có thể chung tay hợp tác, nhưng bảo gạt bò hết ân oán nào có dễ như vậy:
Mười giờ 30 phút, đi đi dừng dừng cuối cùng cũng tới được hiện trường xảy ra vụ án, một vụ án kinh động cả hai vị quan lớn trên tỉnh đích thân tới hiện trường là quy cách chưa từng có, tiếp đó tổng đội trưởng đặc cảnh cũng vội vàng tới, bắt đầu cuộc truy bắt đào ba thước đất.
….. ….
“ Á ... Nhẹ chút ...” Tiêu ca kêu lên làm bác sĩ giật mình:
Á, Tiêu ca lại kêu, bác sĩ không hài lòng, có đau đâu:” Làm sao thế?”
“ Có hai mỹ nữ tới.”
Bác sĩ lắc đầu, rửa vết thương cơ bản đã lành, dọn dẹp xong, Thử Tiêu thấy cứ để không như thế thì kinh ngạc:” Không băng bó à?”
“ Không cần, vết thương lành rất tốt.”
“ Đừng đừng đừng ... Mau mau băng bó đi, cứ băng nhiều nhiều vào cũng được ... Mau lên ...” Thử Tiêu nháy mắt, thấy bác sĩ chần chừ, hắn lại nói:” Không băng bó về nhà phải rửa bát làm việc nhà, coi anh kìa, chi phí công, anh tiết kiệm cho quốc gia ít băng gạc để làm gì?”
Bác sĩ là nam nhân, cũng hiểu tâm thái này, nhanh chóng đệm miếng bông sau đó băng bó như thật. Tế muội tử và An Gia Lộ tới, quan tâm hỏi tình hình, bác sĩ vờ vịt nói khôi phục rất tốt, cái tay này chỉ cần không dính nước, không làm việc nặng là được.
“ Anh xem đi, ăn tới béo thế này có giống người làm việc nặng không?” An Gia Lộ trêu:
“ Không phải là không muốn đi làm nên giả vờ chứ?” Tế muội tử thì hoài nghi, đi làm thì phiền lòng, không đi làm ở lỳ ở nhà càng khiến người ta phiền lòng:
“ Ái dà, đi thôi ... Tôi nói cho mọi người biết, hôm nay toàn thể cảnh sát tổng động viên, bắt đào phạm, thế nào, em mong anh lên tuyến đầu lắm à?” Thử Tiêu nhỏ giọng nói với Tế muội tử:
An Gia Lộ hỏi ngay:” Có phải là vụ án diệt môn đang đồn đại xôn xao không?”
“ Chứ không à, trừ việc này ra còn cái gì nữa, kinh khủng lắm, chém tới sáu người, các đội đều phát súng ống trạng bị.”
Tế muội tử nghe thế sợ chết khiếp, giữ chặt lấy Thử Tiêu: “ Vậy ở nhà thêm vài ngày, ngàn vạn lần đừng đi làm.”
Hai vợ chồng này dính nhau làm An Gia Lộ không nhịn được cười, rời bệnh viện, cô nhận được điện thoại sau đó nói: “ Buổi sáng chúng ta đi dạo trung tâm mua sắm đi, buổi trưa cha mẹ tôi muốn mời hai người ăn cơm chung ... Đừng từ chối, tôi ăn chực ở nhà hai người lâu như thế, lại còn biết nấu nướng rồi, cha mẹ tôi muốn đặc biệt cám ơn Tinh Tinh.”
Nói thế thân thiết ôm tay Tế Muội Tử, Thử Tiêu mặt dày sán tán: “ An An, bạn không nói sớm, gặp hai vị lãnh đạo mà tôi chả chuẩn bị gì cả ...”
“ Cậu muốn gì, cha tôi là giám đốc trại giam, hay là cậu muốn đi trông coi phạm nhân? Còn mẹ tôi là thẩm phán, cậu định kiện cáo gì? Hay là cậu bị ai kiện?” An Gia Lộ cố ý hỏi:
“ Thế thì thôi.” Thử Tiêu bị nhìn trúng tâm tư, hậm hực nói:
Lên xe, có cắn xích chống trơn, miễn cưỡng đi được mà thôi, thời nay Mùng Một Tết dạo phố sắp thành thời thượng rồi, thế nên khó tránh được tắc đường, có điều tâm tình rất tốt, tắc đường thì trò chuyện, khi nhắc tới Dư Tội, An Gia Lộ chỉ lo y xen bừa vào.
“ Không đâu, nó về nhà ăn Tết rồi, thời tiết này nó cũng không chịu mò ra đâu.” Thử Tiêu lắc đầu: “ Nó không muốn thì đủ cớ.”
An Gia Lộ không yên tâm, rút điện thoại ra gọi, câu đầu tiên đã hỏi: “ Dư Tội, cậu đang ở đâu?”
“ Ở bên ngoài uống rượu, An An, nhớ mình hả?” Âm thanh trong điện thoại rất ồn ào, giọng điệu lưu manh, hai vợ chồng Thử Tiêu và Tế Muội Tử cứ cười khúc khích:
“ Đừng mơ, không có chuyện gì hết.” An Gia Lộ cúp điện thoại.” Người này làm sao thế, y mà phấn đấu tiến lên thì người ta lo, nhưng mà không chịu tiến bộ thì người ta tức giận, An Gia Lộ bị cú điện thoại làm tâm tình chẳng tốt nữa:
Ở đầu bên kia, cúp điện thoại rồi, Dư Tội sách túi lên, y đang ở đại sảnh ga tàu, đầu năm mà nơi này vẫn đông nghịt, đây là trạm trung chuyển đường bộ và sân bay, giờ lại bị tuyết cắt đứt giao thông, nên chỉ còn đường sắt mà đi nữa thôi. Y chen lấn như cá hộp trên tàu hỏa bốn tiếng, cuối cùng về tới Đại Nguyên.
Dư Tội mơ hồ đoán ra được An Gia Lộ gọi điện cho mình vì việc gì, nhưng y không định nói gì cả.
Vội vàng rời đại sảnh, vừa nhìn sắc trời là phiền lòng, mây dầy thế này thì tới tối lại có tuyết rơi đây, hành động truy bắt sẽ rất khó khăn, cho dù có thêm vận may cũng khó lắm, nhìn thời gian đã là 11 giờ 30, từ lúc xảy ra vụ án tới giờ đã 11 tiếng, từ lúc nhận tin báo tới tổ chức lực lượng vây bắt phải 4 tiếng, mà tuyết thế này với trang bị ở cơ sở thế nào cũng có sự cố, tám phần chẳng có hiệu quả gì.