Một vụ án diệt môn có phân lượng lớn thế nào không ai dám suy đoán, có điều Vương Thiếu Phong nghĩ, chẳng may bị mắc cạn thì đủ truy cứu tới trách nhiệm của ông ta rồi. Năm ngoái liên tục gặp sự cố khiến ông ta phải sử dụng tới không ít mối quan hệ mới thoát khỏi liên quan, nhưng uy tín đã bị tổn hại không nhẹ, vậy mà vừa đầu năm đã tin dữ.
Trong thời gian nghe báo cáo, mấy lần liếc nhìn Hứa Bình Thu, căn bản không có tí cảm xúc nào, thi thoảng còn xem di động, điều này làm Vương Thiếu Phong ghen tị. Tin tức của Lão Hứa luôn tới từ tuyến đầu, không giống ông ta, báo cáo đều qua tầng tầng những nhân vật văn phòng tỉa tót lại, sự thực không biết còn lại bao nhiêu.
“ Hiện giờ các con đường chính cùng với địa phương liên quan tới nghi phạm đều được phái lực lượng tới trú đóng, trong vòng chưa tới nửa tiếng, chúng tôi đã tổ chức được 7 đội, hơn 400 hình cảnh ...”
“ Thời tiết hẳn có ảnh hưởng?” Sở trưởng Thôi xua tay cắt ngang phần báo cáo rườm rà, lặng chẳng phải hội nghị tổng kết, đang lúc khẩn cấp, ai có tâm tình nghe mấy thứ đó:
“ Vâng, đó có 5 chiếc xe gặp sự cố trên đường khiến tấm lưới chúng ta giăng ra có lỗ hổng, thời gian tìm kiếm phải kéo dài, rất cần đảm bảo hậu cần.” Lý Triêu Đông đề xuất vấn đề ít gặp, theo như dự báo thời tiết, mấy ngày tới còn có khả năng xảy ra bão tuyết:
Xử trưởng Tấn ban hậu cần gặp ánh mắt sở trưởng Thôi liền đứng dậy hùng hồn nói:” Tôi đảm bảo sẽ không có vấn đề, cần xe phái xe, cần tiếp tế, tôi đích thân lên tuyến đầu.”
“ Tốt, nếu để đồng chí tuyến đầu bị đói bị rét, tôi sẽ tìm anh tính sổ.” Thái độ Sở trưởng Thôi rõ ràng không hiền hòa dễ gần như thường ngày:” Lão Hứa, thế nào rồi?”
“ Tôi vừa được tin vụ án đã lan truyền trên mạng, khả năng phải đối diện với chất vấn của dư luận.” Hứa Bình Thu ngẩng đầu lên báo cáo, thời buổi thông tin phát triển, sức mạnh dư luận cũng ngày càng lớn, khả năng kiểm soát của chính phủ ngày càng giảm:
“ Phó sở trưởng Vương, anh nói đi.” Sở trưởng Thôi điểm danh:
“ Tôi thấy nên áp xuống một chút, trước khi có được xác nhận chính thức, chúng ta nên phát ngôn chậm một chút, nếu không khi chân tướng trái với phát ngôn, sẽ bị người ta nắm thóp.” Vương Thiếu Phong cân nhắc đầu tiên luôn là ảnh hưởng:
“ Được ... Bình Thu, gánh nặng này anh định đặt lên vai ai đây?”
Câu này hỏi thăm dò thôi, vụ án này không thể vẻn vẹn bằng vào lực lượng hình sự có thể gánh vác, vì cần điều phối các đơn vị, các nguồn lực nữa. Vương Thiếu Phong thầm nghĩ, sở trưởng Thôi thân thiết gọi thẳng tên Hứa Bình Thu nói lên vấn đề, ý tứ là nếu có thể gánh thì hẵng gánh nếu không chuyển cho người khác, dù sao trách nhiệm không thể truy tới tổng đội hình sự.
Hứa Bình Thu không cần suy nghĩ:” Nếu không cách nào ăn nói với nhân dân toàn thành phố, tôi là người đứng ra đầu tiên.”
Lý Triêu Đông thở phào, nhìn tổng đội trưởng cảm kích, trách nhiệm lớn như thế đặt lên vai mình, chịu không nổi. Vương Thiếu Phong hơi bất ngờ, không ngờ khi có hi vọng tiến lên một bước nhất, Hứa Bình Thu còn dám gánh trách nhiệm, đây là cơ hội cuối cùng rồi. Lão Hứa năm nay không lên được thì quá tuổi, sợ chết dí ở chức vụ này tới khi lui về tuyến hai mới có đãi ngộ an ủi.
Sở trưởng Thôi mỉm cười vẫy tay Hứa Bình Thu ngồi xuống, cảm khái nói:” Vị trí này của tôi chỉ là cái ghế mà thôi, đôi khi chẳng làm gì được, có điều tôi may mắn là có người để có thể yên tâm đem vinh nhục cá nhân và tập thể giao cho người đó.”
Nói xong đứng đậy nghiêm túc kính lễ với cấp dưới ít tuổi hơn mình, Hứa Bình Thu đáp lễ, Vương Thiếu Phong có chút rát mặt, vừa rồi ông ta lại nghĩ tới né tránh và ảnh hưởng, nhưng không còn cách nào, điểm lại những người dưới tay mình, không có ai để gửi gắm trách nhiệm? Bất chợt ông ta nhận ra vì sao mình liên tiếp gặp sự cố, vì phía dưới không có cấp dưới đắc lực nào, không thể giúp ông ta san sẻ gánh nặng.
Cũng chẳng có gì lạ, toàn người dựa vào lo lót quan hệ mà lên, lấy đâu ra năng lực, kể là có, bọn họ đâu cần lập công để thăng chức, đương nhiên chả tội gì vất vả.
Sở trưởng Thôi nhìn xung quanh một lượt, trầm giọng nói: “ Tôi hi vọng mọi người chân thành hợp tác, hợp tác nhỏ thì bỏ đi cá nhân, tôn trọng lẫn nhau. Hợp tác lớn phải từ bỏ lợi ích, vì vinh nhục của tập thể mà thành tựu cho nhau. Không lãng phí thời gian ở hội nghị này nữa, mệnh lệnh chỉ có một, đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn.”
“ Vâng.” Tất cả kính lễ tiễn sở trưởng Thôi đi:
Mấy vị lãnh đạo lần lượt rời đi, Lý Triêu Đông vốn định xin chỉ thị, chỉ là phát hiện trong phòng chỉ còn lại Hứa Bình Thu và Vương Thiếu Phong, tựa hồ có gì muốn nói với nhau, biết điều lui ra.
Cửa đóng lại, Vương Thiếu Phong gập sổ ghi chép lên tiếng trước:” Xem ra sở trưởng Thôi lên lớp tôi rồi.”
“ Cái đó thì anh đi hỏi ông ấy.” Hứa Bình Thu mặt lạnh tanh:
“ Chuyện đó còn phải hỏi sao, anh vẫn còn thành kiến với tôi quá đấy.”
“ Anh là lãnh đạo, anh muốn tôi trả lời thế nào?”
Vương Thiếu Phong mỉm cười tang bốc một câu:” Tôi luôn cho rằng mình làm rất tốt, nhưng hôm nay phát hiện, tôi không bằng anh rồi, không phải ai cũng dám đứng ra đỡ đạn.”
“ Thế nào cũng phải có người làm thôi, chẳng phải anh mong thế sao?” Hứa Bình Thu chưa bao giờ khách khí với Vương Thiếu Phong, đó là nguyên do người thích thể diện coi trọng tôn ti như Vương Thiếu Phong khó tiếp nhận:
“ Đứng trước đại thị phi tôi chưa vô sỉ như anh nghĩ, tôi chỉ mong ngay lập tức bắt được hung thủ, nhưng dù tôi muốn gánh trách nhiệm thì tôi thực sự không biết giao cho ai đi làm việc này, tôi không muốn để lại vết đen khi rời nhiệm sở ... Chuyện này anh là chuyên gia, anh nói đi.” Vương Thiếu Phong bỏ đi cá nhân, làm vẻ mặt chân thành thỉnh giáo:
Hành động thì đúng, thái độ thì sai, người bạn này vẫn nghĩ tới cái ghế mình trước hơn là muốn giải quyết vấn đề, Hứa Bình Thu không trả lời mà hỏi:” Vậy phó sở trưởng Vương, đã bao lâu rồi anh chưa lên tuyến đầu?”
Vương Thiếu Phong nhíu mày:” Anh có ý gì?”
“ Ý tôi là, nếu anh coi người dưới như công cụ, vậy trong mắt họ anh chỉ là cái ghế, nếu anh coi họ là bạn bè, họ coi anh là bạn bè, nếu anh họ là anh em, họ coi anh như chân tay. Tôi không phải chuyên gia, anh hỏi nhầm người rồi, biện pháp của tôi chỉ là gửi gắm cho anh em phía dưới thôi.” Hứa Bình Thu đứng dậy:” Thời khắc này chúng ta không nên ngồi đây đợi tin tức.”
Vương Thiếu Phong hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc không tốt của mình xuống, đứng dậy:” Được, vậy chúng ta cùng đi, để tôi xem phong thái chỉ huy của người bạn cũ thế nào.”
Lần đầu tiên hai người sóng vai xuống lầu, cùng đi một cái xe, đi vào màn tuyết mù mịt.
Gạt nước quét qua quét lại không biết mệt mỏi, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng cả đất trời, đường phố mùng 1 không vắng vẻ. Tuyết lớn được mùa, quan niệm từ xưa là thế, cho nên người dân hoan hỉ đón trận tuyết điềm lành năm mới, đứng cây bên đường chụp ảnh, đắp người tuyết, nặn cầu tuyết ném nhau, còn cả từng cặp đôi che ô hưởng thụ không khí lãng mạn, mặc dù giao thông liên tục bị tắc, nhưng đi đến đâu cũng là một bầu không khí tươi vui.
Xe lúc đi lúc dừng, thi thoảng lại thấy bóng dáng không hài hòa ngày Tết, từ sở công an tỉnh ra ngoại ô phía bắc đã phải qua ba trạm gác, kiểm tra thân phận kỹ càng, cách này đa phần để uy hiếp, khả năng bắt được nghi phạm là bằng 0.
....
À trời, mình ngớ ngẩn quá, thành phố Đại Nguyên là Thái Nguyên, thủ phủ nước Đường của Lưu Trường đấy, thông tin cho bác nào đọc Gia Phụ.