Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 762 - Q6 - Chương 060: Vạn Mã Đồng Ẩm. (1)

Q6 - Chương 060: Vạn mã đồng ẩm. (1) Q6 - Chương 060: Vạn mã đồng ẩm. (1)

Lời Hứa Bình Thu vừa mới dứt, đội ngũ nhanh chóng tản ra, bước chân rầm rập làm tuyết trên cây rơi lả tả, mấy chiếc xe xúc tuyết nổ máy, đi trước mở đường cho đội ngũ.

Bốn chiếc xe lắp thiết bị quét hồng ngoại theo sau, bước sóng kéo dài tới đường quốc lộ, trên màn hình, tất cả vật thể có dấu hiệu sinh mệnh đều không qua được.

Sau xe 10 mét, đội ngũ bộ đội trang bị nặng lên đường, dẫm lên tuyết dày tới gối, đội ngũ dàn hàng cách nhau 10 mét, chấm xanh thẫm trên nền trắng đó chậm rãi kiên định tiền về phía trước.

“ Các thôn chủ yếu điều tra ngôi nhà bỏ hoang, lò gạch, mồ mả, hung thủ đã bỏ trốn hơn 30 tiếng, thức ăn và đồ giữ ấm là nhu cầu đầu tiên của hắn, đặc biệt chú ý các hộ dân lẻ, họ dễ thành đối tượng bị xâm hại ....”

Hơn ba mươi tiếng tổng kết kinh nghiệm thất bại chỉ đạo phương hướng hành động tìm kiếm quy mô, phòng chỉ huy im phăng phắc, mọi người đều như nín thở dõi theo từng bước chân đội ngũ.

……….. …………

“ Mình bỏ sót cái quái gì nhỉ?” Dư Tội về tới điểm đảm bảo hậu cần vẫn lẩm bẩm câu đó, chỉ đạo viên và hai hình cảnh đang quét dọn tuyết, thu thập hộp cơm còn sót, rác vứt đầy ba xe:

“ Đội trưởng, đi rồi.” Chỉ đạo viên là người làm việc nghiêm túc, đội trưởng đã an bài là làm không có sai sót gì:

Đầu óc Dư Tội lúc này còn đang ở trên mây, ngớ ra:” Cái gì mà đi rồi?”

“ Đội ngũ đi rồi ... Ài, đội trưởng, anh không nhìn thấy sao, đội ngũ hơn nghìn người, chỉ khi điểm duyệt mới thấy qua, ngay bộ đội cũng điều tới rồi ... Lần đầu tiên tôi thấy đội ngũ lớn như thế ...” Chỉ đạo viên vừa cảm khái một tràng thì đội trưởng biến đâu mất rồi, quay về với công tác:” ... Chậc, sao giờ chưa nói gì tới cơm trưa nhỉ ... Này Lão Cẩu, Miệng Rộng lại đây, đốt lửa lớn lên, đun thêm chút nước sôi, xem chừng thời tiết còn lâu mới tạnh.”

Ba Dũng và Cẩu Thịnh Dương giữ lại, rất miễn cưỡng đi làm việc, thi thoảng nhìn về phía đội trưởng lại chạy đi.

Dư Tội chạy từ trấn vào tới thôn Vũ Lâm, tới thẳng thôn ủy, xô cửa phòng chỉ huy tổ chuyên án thở hồng hộc, Hứa Bình Thu xem đồng hồ:” 9 giờ mới về, muộn rồi.”

Dư Tội giơ tay lên ra hiệu đợi chút, thở hổn hển một lúc mới nói:” Tôi kiến nghị rút gọn phạm vi tìm kiếm xuống còn 20 km, bỏ hết lực lượng ở thành phố đưa tới đây ra soát kỹ càng.”

Phương án được nhiều phương diện thảo luận cả đêm, đâu dễ thay đổi, Hứa Bình Thu hỏi ngắn gọn:” Nguyên nhân là gì?”

Dư Tội khẳng định chắc nịch:” Nguyên nhân thì nhiều lắm, tôi cảm giác hắn chưa chạy xa được.”

Hứa Bình Thu tương luôn một câu:” Sao cậu không cảm giác luôn hắn ở đâu cho đơn giản?”

“ Ông ...” Dư Tội nóng máu, cũng đốp lại một câu:” Vậy ông có bản lĩnh lắm đấy, không phải cả đám đang như ruồi không đầu à, hơn ba mươi tiếng đồng hồ vẫn chẳng có tí phương hướng nào, tìm kiếm phạm vi 50 km, thế mà ông nghĩ ra được.”

Hai người trừng trừng mắt nhìn nhau như gà chọi, từ chuyện lần trước ở nghĩa trang hiềm khích không nhỏ, những người khác bị kinh động, Vương Thiếu Phong thoáng ngạc nhiên liền hiều, dám quát tháo cả tổng đội trưởng thì làm ra việc gì cũng không bất ngờ, không những không mắng mà mỉm cười ôn hòa gọi: “ Tôi biết cậu, Dư Tội chứ gì ... Vào đây đi.”

Dư Tội quay đầu nhìn, mặt trắng không râu, đường đường mỹ nam trung niên, so với Lão Hứa đen thùi lùi, bao sao thua bởi tình địch này.

Lần nữa chứng kiến sự bất phàm của Dư Tội, bên kia Vương Thiếu Phong rót nước tỏ vẻ ân cần mua chuộc lòng người, bên này y dậm chân, phủi tuyết, làm tay Vương Thiếu Phong trơ ra đó. Tiêu Mộng Kỳ vội vàng ho vài tiếng, Dư Tội ngẩng lên, coi như người cùng cấp:” Cám ơn cục trưởng Vương.”

“ Ngồi đi ... Dù sao cậu cũng không câu nệ gì.” Tố chất tâm lý lãnh đạo vượt quá người thường, Vương Thiếu Phong mỉm cười nhìn Dư Tội uống nước, giọng nói không có chút gì không hài lòng:” Tôi đã nghe thấy kiến nghị của cậu rồi, cứ thử thuyết phục chúng tôi xem, tôi biết năng lực của cậu.”

Dư Tội cười khẩy trong lòng, lần trước ở diễn đàn hình sự tỉnh cũng bị ông ta dùng thái độ chiêu hiền đãi sĩ này của ông ta lừa, y ngây thơ nghĩ rằng người ta bỏ qua hiềm khích rồi, sau đó kết quả lơi lỏng, bị đâm một phát sau lưng, suýt bị đưa tới không biết là nơi rừng rú gì, may nhờ Lão Hứa điều hồ sơ nhân sự của y đó, nghĩ tới đó bất giác nhìn Hứa Bình Thu một cái.

Hứa Bình Thu lại nghĩ Dư Tội xin ý kiến mình, rất hài lòng, ít nhất thằng nhãi này còn biết phép tắc tối thiểu, gật đầu: “ Mau lên đi, nói không chừng sẽ nhanh chóng tìm ra được, như thế xác minh lời cậu.”

Đúng vậy, bây giờ quan trọng là tìm ra hung thủ, Dư Tội gạt hết chuyện khác sang bên: “ Đầu tiên, hắn không thể chạy quá 20 km.”

“ Nguyên nhân?” Hứa Bình Thu hỏi một câu không đau không ngứa.

“ Vì tôi đa thử rồi, trong đội tôi có người tên Miệng Rộng, hút thuốc, uống rượu, điều kiện sức khỏe tương đương với nghi phạm, tôi bấm giờ trong 1 tiếng 20 phút, hắn liều mạng chạy, tính tròn mới được 9 km, hơn nữa là chạy trên đường nhựa, ở điều kiện này, chỉ chạy được tối đa là 5 km.” Dư Tội giơ 5 ngón tay khẳng định:

“ Nhưng từ lúc vụ án xảy ra tới truy bắt là 5 tiếng.” Vương Thiếu Phong chỉ ra: “ Hắn có thể đã đi rất xa.”

“ Lý luận thôi, thực tế thì tính liên tục của thể năng rất kém, mọi người thử chạy ra ngoài trời ở nhiệt độ dưới 10 độ C chưa, không chịu nổi quá 3 phút đâu ... Còn nữa, hắn nôn ọe ở ngoài trấn, đó là tác dụng phụ của chuyện giết người, cũng gây ra tác dụng phụ ngăn cản hắn bỏ chạy. Chưa cần 1 tiếng, đói, lạnh, sợ hãi, cùng hôm đó là 30, hắn ở Điêu gia phải làm việc vất vả, sau đó ăn uống, càng mệt ... Tất cả nhân tố bất lợi đó, hắn chạy nổi quá 20 km không?” Dư Tội hỏi ngược lại:

Vương Thiếu Phong nhướng mày lên kiềm nén không thoải mái, kiểu nói chuyện ngang hàng của Dư Tội khiến ông ta không thích ứng được: “ Còn trong thành phố?”

“ Không thể, tôi đã đi chứng thực rồi ...” Dư Tội tóm gọn lại tình huống đêm qua, trong điểm nói Điêu Á Lệ mại dâm kiếm sống mà nghi phạm biết vẫn coi như không: “ ... Loại người như thế hi vọng hắn dám có ý tưởng gì khác sao? Nên hắn chỉ có thể chạy, chạy theo bản năng, hắn đang sợ hãi ...”

“ Có lý lắm, nghi phạm là người không dung hòa vào được quần thể, sẽ không chọn thành phố, suy nghĩ của cậu tương đồng với các chuyên gia trên tỉnh.” Vương Thiếu Phong khen ngợi:

“ Đừng tâng bốc cậu ta.” Hứa Bình Thu cố ý kích thích: “ Vì sao không thể leo lên xe bỏ trốn?”

“ Kiểm tra tôi đấy à, sáng nay tôi chuyên môn đợi bên đường cả tiếng chụp cái này ...” Dư Tội ném cái di động không rõ của hãng nào ra, tám phần là hàng nhái, ảnh chụp đều là khoang sau xe, trời tuyết lớn, cột băng kéo dài từ nóc: “ Thứ nhất đêm 30, xe gần như là không có, thứ hai chỉ có thể leo lên tàu hỏa, nhưng với tình huống của hắn không đủ thể lực chạy tới đó, đợi xe chạy ngang? Đã nói trên, trong đêm gió rét đó, 10 phút thôi là đủ lạnh tay chân không hoạt động được, không tin cho đặc cảnh ra chạy vài km sau đó đứng đợi leo lên những cái xe này xem ...”

“ Ừ, nói đung lắm ...” Hứa Bình Thu mãi mới nói được một câu tử tế, không ngờ Dư Tội có lòng như vậy:

Vương Thiếu Phong lại tán thưởng: “ Không tệ chút nào, tỉnh thông qua giám sát đêm đó kiểm tra 57 chiếc xe hàng, không có gì khác thường, tốn mất mười mấy tiếng mới có kết luận này.”

Tóm lại kết luận 20 km là hoàn toàn có cơ sở.

Bình Luận (0)
Comment