Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 763 - Q6 - Chương 061: Vạn Mã Đồng Ẩm. (2)

Q6 - Chương 061: Vạn mã đồng ẩm. (2) Q6 - Chương 061: Vạn mã đồng ẩm. (2)

“ Vì thế tìm kiếm phạm vi lớn như vậy là lãng phí nhân lực, chưa chắc tìm được.” Dư Tội thở phào, cuối cùng đám lãnh đạo nghe lọt rồi:

Hứa Bình Thu ra hiệu:” Đưa cho cậu ta.”

Tiêu Mộng Kỳ liền hiểu ngay, đem khu vực tìm kiếm trọng điểm in ra một bản đưa cho Dư Tội, Dư Tội nhìn qua một cái, lắc đầu:” Cái này …. không để tôi chỉ huy, tôi không rõ tình huống thì phải nói gì?”

Cái thằng này dám nói thật, Hứa Bình Thu hỏi như đau răng:” Vậy nếu để cậu chỉ huy thì cậu làm sao?”

“ Bỏ hết tất cả những chỗ có người, rút gọn phạm vi tìm kiếm, một đầu bếp nhút nhát hoảng sợ, không biết trộm, không biết cướp, chỉ có thể rúc vào ngóc nghách nào đó thôi ...”

Có lý thì có lý, nhưng mà không ai hạ lệnh thu hẹp phạm vi xuống được, phương diện cần cân nhắc quá nhiều, Dư Tội sốt ruột nhìn hai vị lãnh đạo ...

“ Có tin rồi ... Vệ tinh giám thị tìm ra nghi phạm.” Lý Mân đột ngột hét lên cắt ngang cuộc nói chuyện:

Câu này hữu dụng hơn hẳn, hai lãnh đạo đứng dậy vây quanh màn hình, hình ảnh phóng lớn, người giống trong truyện tranh, song vẫn nhìn rõ là đang chạy lên núi, theo điểm giám sát, người này vừa trong rừng chạy ra.

“ Tổ trọng án số một, đi về phía tây nam.”

“ Tổ 9, tổ 9 ... Lập tức làm rõ tình huống hướng 5 giờ sau lưng các cậu.”

“ Tổ năm, tiến về phía tây bắc chặn người trên núi.”

Kênh chỉ huy liên tục truyền qua lại âm thanh gấp gáp, hình ảnh vệ tinh đã thấy vòng vây thu hẹp, nghi phạm lại chúi vào rừng biến mất.

“ Tổ 9 báo cáo, hắn phát hiện chúng tôi, đang đuổi theo.”

Đoàng! Trong kênh liên lạc có tiếng động trầm trầm, phòng chỉ huy im lặng một giây, Vương Thiếu Phong cướp lấy bộ đàm:” Có chuyện gì thế, có phải tiếng súng không?”

Bên kia gấp gáp trả lời:” Đối tượng có súng bắn về phía chúng tôi.”

“ Có phải là nghi phạm đang tìm kiếm không?” Vương Thiếu Phong hỏi gấp:

“ Quá xa, không nhìn rõ.”

Tiếp đó là lại rồi loạn, quát tháo chỉ huy, các đội ngũ từ bốn phương tám hướng khép vòng vây.

“ Hắn có vũ khi sao?” Hứa Binh Thu thấy khó tin, biến cố này quá lớn:

“ Chắc là không sai, mùng 2 Tết, ai vác súng lên núi làm gì, tôi nói mà, một kẻ giết 6 người làm sao là kẻ bình thường được, hung hãn thế này mới là phong cách của hắn ...” Vương Thiếu Phong nói câu này lếc nhìn Dư Tội một cái, hỏi Lý Mân:” Cách trấn Vũ Lâm bao nhiêu km?”

“ 27.9 km.” Lý Mân kiểm tra vệ tinh, bổ xung:” Trên Địa Long Sơn, gần thôn Thước Lương.”

“ Lão Hứa, chúng ta tới hiện trường thôi.”

Cục trưởng Vương nói xong là xoay người đi ngay, qua bên Dư Tội không nói gì song hàm ý thì ai cũng rõ, hai vị lãnh đạo đi cả rồi, mọi người quay đầu nhìn Dư Tội. Dư Tội nhún vai:” Nhìn tôi làm gì, kẻ xuống quê lẩn trốn nhiều lắm, không phải hắn đâu.”

“ Cứ như cái gì cậu cũng biết, nếu đúng thì sao?” Lý Mân phản bác:

“ Đúng cái rắm, đợi mà xem, lát nữa hai thằng ngốc đó thế nào cũng sẽ ủ rũ quay về.” Dư Tội quay người đi luôn:

Hai thằng ngốc?

Mất mấy giây mọi người mới rùng mình nhận ra, là nói hai vị lãnh đạo, thế là đều giả vờ không nghe thấy gì, Tiêu Mộng Kỳ nhặt bản đồ vệ tinh Dư Tội ném lại, do dự một phút, cô đưa ra quyết định, lặng lẽ đuổi theo Dư Tội, đuổi tới điểm đảm bảo hậu cần không xa thì nghe thấy Dư Tội đang ra lệnh chuẩn bị, giày ống cao, ba lô, lương khô, rượu ...

“ Anh muốn làm gì?” Tiêu Mộng Kỳ chạy tới hỏi:

“ Tôi tự đi một chuyến.” Dư Tội trả lời đơn giản, hỏi Cẩu Thịnh Dương và Ba Dũng:” Các anh có làm được không?”

“ Không sao, chúng tôi đã chợp mắt một lúc rồi.” Cẩu Thịnh Dương gật đầu:

“ Đội trưởng, không được cũng phải được, chúng tôi đi cùng anh.” Ba Dũng rất nghĩa khí:

Chỉ đạo viên làm bộ mặt ngán ngẩm, 3000 người còn chẳng tìm thấy thì 3 người ích gì.

Không đúng, bốn rồi, Tiêu Mộng Kỳ đuổi theo, Ba Dũng tức thì hớn hở: “ Oa, có mỹ nữ, đỡ buồn chán rồi.”

“ Miệng Rộng, lý tưởng của cậu là thịt lợn, mỹ nữ là của đội trưởng.” Cẩu Thịnh Dương cười ha hả, chỉ có điều nhìn rõ sao trên vai Tiêu Mộng Kỳ thì ngậm ngay mồm, đồng loạt kính lễ:” Xin lỗi lãnh đạo.”

“ Vô tích sự, nói cũng nói rồi, xin lỗi gì?” Dư Tội chẳng thèm quay đầu:

Oa, đội trưởng ngầu vãi, hai người tuy có tuổi rồi nhưng mà phục đội trưởng sát đất, Tiêu Mộng Kỳ cũng không đấu khẩu với họ, theo chân Dư Tội: “ Chỉ mấy người có ích gì không?”

“ Ai mà biết, dù sao làm cũng hơn không.” Dư Tội dừng lại, đã đứng bên đường, dấu chân các đội trước kéo dài ra xa hết tầm mắt, y ngồi xuống đốt một quả pháo hoa, pháo bay lên trời nổ bùm, Dư Tội hô lên:” Đi thôi, không tìm được cũng phải tận lực.”

Ba người bước thấp bước cao đi trước, Tiêu Mộng Kỳ lăng lẽ đi cuối cùng, tất cả vì đổi lấy sự yên lòng thôi, coi như vì đứa bé kia vậy ...

…. …..

Chạy, chạy dốc sức chạy.

Tổ 09 là đội ngũ kết hợp đặc cảnh và hình cảnh, bọn họ nhìn thấy một khuôn mặt kinh hoàng thi thoảng quay đầu nhìn, tay nắm chắc súng, vừa truy đuổi vừa quát, đứng lại, đứng lại.

Càng quát thì đối phương chạy càng nhanh cứ như con thỏ kinh hãi, một mực chạy lên núi, cả cảnh sát được huẩn luyện cũng bị bỏ lại ngày càng xa.

Một đặc cảnh chạy tới thoát lực, nhìn nghi pahmj sắp leo qua núi, rút súng bắn chỉ thiên.

Đoàng! Nghi phạm giật mình lảo đảo, ngã xuống tuyết, lập tức tỉnh ngộ, cởi súng trường đeo trên lưng, ném đi, dùng chân lân tay bò.

“ Đứng lại, không đứng sẽ nổ súng.” Cảnh sát phía sau hô:

“ Cút mẹ chúng mày đi, nổ súng cũng không đứng.” Nghi phạm bất chấp, dùng chút sức lực cuối cùng leo qua sườn núi, hắn cực kỳ thông thuộc nơi này, biết chỉ cần thuận đốc trướt xuống là thoát, nhưng giữ chừng trố mắt, phía dưới vô số cảnh sát đứng đợi:” Mẹ nó, chỉ đi săn thỏ có cần huy động nhiều người bắt lão tử vậy không?”

Cuộc truy bắt này không còn gì hồi hộp nữa, cho dù ngọn núi này cỏ cây rậm rạm cũng không ngăn được đội ngũ bao vây đông như thế, hắn vẫn ý đồ phá vây, tất nhiên không hi vọng gì, bị một đám cảnh sát như lang như hổ xông tới đè xuống dất, miệng liên tục quát tháo trấn áp.

Nhưng vừa nhìn ra không phải Cát Bảo Long tới lượt cảnh sát trố mắt.

“ Tên là gì?” Duẫn Nam Phi xách người lên hỏi:

“ Vương Lư.”

“ Người ở đâu?”

“ Tiểu Đông Trang.”

Là người bản địa, hỏng rồi, Duẫn Nam Phi tức điên:” Chạy cái gì mà chạy?”

“ Các người đuổi thì tôi chạy.”

Đây là một thôn dân vô tri, nói hắn không nên chạy thì hắn bảo không nên đuổi, hỏi hắn làm gì, hắn trừng mắt không nói, dọa hắn, hắn chả sợ, nói chú tôi là bí thư chi bộ thôn.

Đội ngũ đuổi phía sau nhặt được vũ khí hắn bỏ lại, là khẩu súng tự chế, lau tới bóng loáng, Duẫn Nam Phi quát vào mặt: “ Còn cãi, vừa rồi nổ súng vào cảnh sát, con mẹ nó, chán sống à?”

“ Đại ca ơi, tôi bắn các anh làm gì, tự dưng có đống người hùng hổ lao tới, tôi giật mình cướp cò chứ?” Thôn dân cực lực ra sức chứng minh mình không nhắm vào cảnh sát: “ Năm mới ngày tốt, vào rừng săn con thỏ con gà lấy may thôi mà.”

Bắt nghi phạm xuống núi, không ai vui nổi, Tiểu Đông Trang cách nơi này vài km, theo như hắn khai, hắn biết dùng súng tự chế là phạm pháp, cho nên mới bỏ chạy ...

Nhưng hắn không biết rằng đột nhiên xuất hiện một nghi phạm cầm súng đã làm loạn tất cả bố trí, Hứa Bình Thu và Vương Thiếu Phong đi giữa đường thì nhận được tin, nếu là một đào phạm còn an ủi phần nào đi, đây lại là thôn dân.

Hai vị lãnh đạo mặt mũi xám xịt về phòng chỉ huy, mấy người Lý Mân không khỏi nghĩ tới câu "hai thằng ngốc ủ rũ quay về", cắn răng nhịn cười tới khổ.

“ Các tổ hướng về phía thôn Áp Thước, thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống 20 km.”

Nửa tiếng đồng hồ sao, đội ngũ nhận được mệnh lệnh mới, các đội bắt đầu bố trí lại.

****

Thôn dân TQ là kho truyện cười bất tận.

Bình Luận (0)
Comment