12 giờ 15 phút, bãi Long Tích bên đường cấp hai.
Dư Tội dừng lại, nhìn mảnh đất rộng rãi kép giữa hai ngọn núi, đi suốt ba tiếng mới được 11 km.
“ Mọi người nghỉ đi.”
Tình hình không lạc quan, ai cũng mệt lả, nhất là Tiêu Mộng Kỳ chỉ quen làm việc văn phòng, mặt đỏ bừng, tóc tai tán loạn, ống quần ướt sũng, lúc này bất chấp hình tượng ngồi xuống mặt đất tuyết thở đốc, miệng khô ran, nhìn Cẩu Thịnh Dương và Ba Dũng vơ tuyết nhét vào mồm, không sao học theo được.
“ Này.” Một lon Red Bull đưa tới, Tiêu Mộng Kỳ dùng ánh mắt cám ơn, Dư Tội như không nhìn thấy, phân chia mỗi người một lon Red Bull, hai cái xúc xích, cô cứ thế dùng răng xé ra ăn, chưa bao giờ ăn ngon như vậy.
Mùng 2 là ngày đi thăm người thân bạn bè, cho dù tuyết lớn cũng không ngăn được, xe ba bánh, xe trâu, xe bốn bánh, đi bộ cũng có, bốn người không hề gây chú ý, hai ngày qua thấy quá nhiều cảnh sát.
Có cái máy cày chạy oành oạch qua, kéo theo làn khói dài, Tiêu Mộng Kỳ nhíu mày, tình hình thế này tìm kiếm chắc chắn phức tạp hơn gấp bội, hôm qua tất cả ở nhà ăn uống đáng lẽ là thời cơ tốt nhất.
“ Đội trưởng, chúng ta có đi tiếp không?” Ba Dũng dễ nản, bắt đầu mong đợi đội trưởng hạ lệnh quay về:
“ Đi chứ, chúng ta cũng đi 5 tiếng ... Không, sáu tiếng.” Dư Tội thoải mái nói:” Miệng Rộng, nếu anh không muốn đi thì cứ ngăn một cái xe mà về.”
“ Sao có thể thế được, đừng nói đi, dù đội trưởng đào hố thì tôi cũng nhảy không suy nghĩ.” Ba Dũng vỗ ngực rất hào khí, khó tránh khỏi mấy phần lấy lòng lãnh đạo:
Dư Tội cười, uống hết nước tăng lực, đứng dậy nhìn nơi vừa đi qua, đường cấp hai chia bãi Long Tích thành hai phần, nơi này quanh năm bỏ hoang, thi thoảng thấy những cái cây ăn quả thấp lè tề, nhà kính hoang phế cùng với mô đất nhấp nhô bị tuyết phủ lên một lớp dày.
Tiêu Mộng Kỳ khôi phục được chút sức lực:” Anh chắc là con đường này chứ?”
“ Trực giác thôi, đây là con đường này gần thôn nhất, cứ vậy chạy thẳng một mạch được ... Cô nhìn qua rồi, có cảm giác gì?”
“ Tôi có cảm giác đừng nói ba nghìn người, ba vạn cũng không đủ ...” Tiêu Mộng Kỳ thở dài, ngồi trong văn phòng thì thấy con số 3000 người kinh khủng lắm, duyệt đội ngũ thì thấy tự tin, khi ra ngoài đồng tuyết này mới thấy, vẫn là muối bỏ biển, không có phương hướng chính xác là không được:” Có điều nếu hắn trốn trong kiến trúc nào đó sẽ có tin thôi, trang bị hồng ngoại có thể xuyên qua sáu bức tường.”
“ Vậy nếu hắn ở dưới đất?” Dư Tội hỏi:
Cẩu Thịnh Dương là hình cảnh lâu năm, nói:” Đội trưởng, anh có mâu thuẫn không, nếu đã hoảng loạn bỏ chạy thì thời gian đâu đào hang trốn, với lại đất đông cứng như sắt thế này ...”
“ Trốn vào hầm rau hoặc giếng cạn .... Không thể, trời tối om om, nhìn đường còn khó mà ...” Dư Tội tự nói rồi phủ định, quay sang hỏi Tiêu Mộng Kỳ:” Tình hình trong nhà ra sao rồi?”
“ Vẫn đang tìm, thu hẹp tới phạm vi 20 km rồi, hơn 40 thôn hành chính trong khu vực đã bắt đầu kiểm tra.” Tiêu Mộng Kỳ thấy Dư Tội đứng dậy, hơi miễn cưỡng, cô thực sự không quen ra thực địa, huống hồ trực tiếp ở tuyến đầu thế này:” Hay là chúng ta đợi?”
“ Không ích gì, nếu hắn dám vào thôn thì đã bị bắt rồi, lực lượng bảo an thôn không thể không hiểu tình hình thôn, càng không có chuyện họ bao che cho loại tội phạm này.”
“ Hay là hắn lên núi?” Ba Dũng hỏi:
“ Anh lên núi thử xem có chết cóng không, toàn là người sống ở thành phố quen, lấy đâu kỹ năng sinh tồn hoang dã, thời tiết bình thường vào núi không chuẩn bị còn khó sống, huống hồ lúc khắc nghiệt thế này.” Dư Tội gạt phắt:
“ Vậy chúng ta cứ đi như thế à?” Tiêu Mộng Kỳ hết cách:” Anh định thử vận may sao?”
“ Đi tiếp chứ, biết đâu chúng ta gặp may, nếu chúng ta ngồi không thì cơ hội gặp may cũng không có rồi.” Dư Tội cười:” Cô không thấy tôi hay gặp may à?”
Một đáp án làm người ta dở khóc dở cười, hồi lâu không ai đáp, Ba Dũng và Cẩu Thịnh Dương có vẻ hiểu lầm , đánh mắt với nhau đi trước, không làm bóng đèn nữa. Dư Tội nhặt một cành cây cứng cáp, bẻ đoạn thừa, đưa Tiêu Mộng Kỳ, cô ngại ngùng nói:” Xin lỗi, tôi kéo chân mọi người.”
“ Đã kéo chân rồi, không cần xin lỗi nữa.”
Câu này làm Tiêu Mộng Kỳ hết luôn áy náy:” Anh có phong độ chút được không, tôi khách khí, anh lại thuận nước lần tới.”
“ Bởi thế nên cô đừng khách khí.” Dư Tội lại đi nhặn cái cành cây nữa, hơi quá tay một chút, nhưng cũng được, thử chọc chọc xuống đất:
“ Tôi nghĩ anh không may mắn tới mức đó đâu, chẳng lẽ chọc vài cái mà ra chỗ nghi phảm nấp à?” Tiêu Mộng Kỳ đúng là không khách khí nữa. quay sang mỉa mai:
“ Tôi đang xem xét địa hình xung quanh ... Cô xem, phía dưới vừa ẩm vừa lạnh, căn bản là không nấp được, với lại đã hai ngày rồi, hắn ăn uống thế nào? Nếu kiếm được cái ăn, chẳng lẽ không phải bài tiết, rồi nghĩ cách giữ ấm ... Í, lạ thật, vậy mà không có tí manh mối nào.” Tư duy Dư Tội gặp bế tắc:” Cô nói xem, hay là hắn lạnh quá chết queo mất rồi? Đang nằm dưới đống tuyết lớn nào đó?”
Tiêu Mộng Kỳ chịu y rồi: “ Thế thì đã bớt việc, trước khi bị chết lạnh sẽ có một bản năng, dọc đường bao nhiêu thôn thế này, hắn sẽ hướng tới đó, bản năng nhu cầu sẽ mạnh hơn sợ hãi luật pháp, hắn mà chết thì tám phần đã ở ngoài đường, chúng ta sớm tìm ra rồi.”
“ Cô nói đúng chắc là chưa chết rồi, nếu chuyện ngoài dự liệu thì sao?”
“ Ngoài dự liệu thế nào?”
“ Chính là chuyện ngoài dự liệu giúp hắn thoát khỏi tầm mắt tất cả mọi người, ví như chạy ra đường bị xe đâm chết, sau đó người ta dấu xác đi, lái xe đường dài từng làm thế mà.”
Tiêu Mộng Kỳ nhìn Dư Tội chằm chằm, quyết định không nói chuyện với y nữa, cảm giác còn nói tiếp mình cũng thần kinh mất. Nhưng Dư Tội rất cứng đầu, y liên tục nghĩ ra những biện pháp hủy thi diệt tích, còn hòi Tiêu Mộng Kỳ tính khả thi, làm cô muốn điên.
14 giờ, bọn họ gặp đội ngũ đi ngược lại, trong đó có cả Hùng Kiếm Phi, hơn 400 người, nhìn mắt nhau là biết: Không tìm thấy.
17 giờ 50, cuộc tìm kiếm ngày thứ hai tuyên bố thất bại, hoạt động ngoài trời thời gian dài trong thời tiết khắc nghiệt đã làm cả đội ngũ mệt mỏi, Hứa Bình Thu không thể không hạ lệnh canh giữ các yếu đạo, còn đại bộ phận lực lượng về thành phố nghỉ ngơi. Suốt 2 tiếng xe chở người đi không ngớt.
20 giờ, thời sợ tỉnh đưa tin, tp Đại Nguyên đưa ra mức treo thưởng cao nhất trong lịch sử: 15 vạn.
Đêm hôm đó sở công an tỉnh triệu tập hội nghị khẩn cấp tất cả đơn vị cảnh sát, rất nhiều kiến nghị được đưa ra, bất kể cái nào cũng khiến Hứa Bình Thu chướng tai, vì tương đương phủ định toàn bộ công tác của bọn họ, sở dĩ chưa thay tướng giữa chừng là vì nể mặt đồng chí lâu năm thôi. Vụ án đã kinh động tới bộ công an, kỳ hạn nghiêm ngặt được đưa xuống: Một tuần.
Tuyết lớn, nhiệt độ thấp, thêm vào một phần ba lực lượng cảnh sát tham dự không giải quyết được, phủ mây đen cả hội nghị.
Cùng lúc đó, đội ngũ 4 người đi bộ xuyên qua mười mấy tiếng kiếm được chỗ trú ở thôn Lan Cương, mượn thôn một căn nhà bảo hộ của người vừa qua đường, cán bộ thôn dẫn họ tới an bài xong rồi đi, vào nhà thấy lạnh hệt ngoài đường, ba nam nhân phải tìm củi đốt.
Đi từ ban ngay tới đêm tuyết, Tiêu Mộng Kỳ mệt tới kiệt quệ, muốn nằm xuống nhưng nghĩ tới nơi này vừa có người chết, chân đông cứng, cô đi lại mà cảm giác không phải chân của mình nữa.
May mà Lão Cẩu và Miệng Rộng sống ở quê quen, có chút bản lĩnh, kiếm về đống gậy, củi, cửa hỏng, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt mới ấm áp được một chút.