“ Nào nào các anh em, còn cả mỹ nữ nữa ngồi xuống đi.” Dư Tội mời mọi người, lương thực mang theo không còn nhiều nữa, vài lon đồ uống để bên lửa hơ ấm, vót vài cái que nướng xúc xích, trong lúc chờ đợi ba nam nhân đã cởi giầy ra, bên trong ướt sũng rồi, Dư Tội giục Tiêu Mộng Kỳ:” Lãnh đạo, lạnh thành thế này vẫn muốn làm thục nữ à?”
Bỏ đi, không đóng giả nữa, Tiêu Mộng Kỳ cởi giày, Dư Tội cắm cái que treo lên phơi khô, Dư Tội hành hạ mọi người cả này nên rất biết điều chạy ngược chạy xuôi, đun hai ấm nước nóng, mời mọi người ngâm chân, sau đó không biết mở cửa chạy đi đâu mất.
Ba Dũng lè lưỡi, hắn ngồi xuống không đứng lên nổi:” Không nhìn ra đấy, thể lực của đội trưởng đáng sợ thật.”
Cẩu Thịnh Dương gật đầu, thể lực là một phần thôi, người có phải máy đâu, hắn thấy ý chí của đội trưởng mới đáng nói, cả đồng chí lâu năm quen khổ cực như hắn ngồi chỗ ấm áp thế này không muốn đi đâu nữa.
Lát sau Dư Tội quay về, không ngờ mang theo không ít đồ ăn, toàn món Tết, y bỏ tiền mua, vỗ về lòng quân:” Xin lỗi mọi người, về nhà tôi sẽ mời ăn ba ngày.”
“ Thôi thôi, đội trưởng, mấy cân thịt lợn của anh đã khó tiêu hóa vậy rồi, tôi làm cảnh sát cũng đã lâu mà chưa bao giờ chịu khổ như thế.” Miệng Rộng than vãn:
Tiêu Mộng Kỳ không hiểu, ngày hôm nay cô nghe thấy từ thịt lợn mấy lần rồi, hỏi Cẩu Thịnh Dương mới vỡ lẽ:” Trước kia làm quân sư đầu chó, giờ làm đội trưởng thịt lợn à?”
Dư Tội cười trừ hỏi quyện trong nhà, ở đây chỉ có có là có điện thoại kết nối thẳng với tổ chuyên án, Tiêu Mộng Kỳ vừa húp canh thịt cừu vừa nói:” Đã treo thưởng rồi, xem ra tổ chuyên án đã vô kế khả thi, chưa có mệnh lệnh mới.”
“ Theo trình tự thông thường thì tình huống này, tiếp theo sẽ làm gì?”
“ Còn làm sao, dùng mọi biện pháp cắn răng tìm kiếm tiếp thôi.” Tiêu Mộng Kỳ nhìn Dư Tội:” Anh thì sao?”
“ Hay là thế này.” Dư Tội nhìn quanh hỏi ý:” Mai chúng ta đi chuyến nữa.”
“ A, a, tôi không muốn sống nữa.” Ba Dũng ngã vật ra sau:
“ Có hữu dụng không đội trưởng?” Cẩu Thịnh Dương kính trọng đội trưởng, càng không hiểu đội trưởng:
“ Mai tôi cũng gọi một đội ngũ tìm người tới, đi men theo con đường này, chúng ta nhiều người như thế, chỗ cần tìm đều đã tìm, chuyện cần nghĩ đều nghĩ tới, máy móc trang bị nhiều như vậy mà không tìm ra, vậy chỉ còn một khả năng thôi.”
“ Là gì?” Cả ba người còn lại hồi hộp:
“ Chuyện ngoài dự liệu.”
Mọi người lại ngã ngửa, cả chiều nghe đội trưởng tưởng tượng đủ chuyện thần ma quỷ quái rồi, thế nào là ngoài dự liệu? Tức là không ai ngờ tới, bao gồm cả đợi trưởng, nói tóm lại là, không biết!
Cẩu Thịnh Dương bật cười nâng chai rượu nhỏ lên:” Được, đội trưởng bảo sao tôi nghe vậy ... Có điều đội ngũ kia ở đâu ra.”
Dư Tội gãi cằm:” Tôi chưa nghĩ kỹ, để tôi nghĩ thêm đã.”
“ Đừng nghe anh ấy nói linh tinh nữa.” Tiêu Mộng Kỳ nâng chai rượu mời mọi người, cám ơn trên đường chiếu cố cô:
Dư Tội hứng thú nổi lên, tiếp tục nói: “ Tôi nghĩ khiến chúng ta phạm sai lầm rơi vào điểm mù tư duy là thứ phải cực kỳ đơn giản mà dễ bỏ sót, nó phải xảy ra ngay dưới vành mắt chúng ta ... Nào cùng thảo luận.”
Ba Dũng đi trải thảm, Cẩu Thịnh Dương lấy cớ nhặt củi, hai người đều sợ đội trưởng rồi, Dư Tội nhắm vào Tiêu Mộng Kỳ khiến cô phải lên tiếng chặn trước: “ Tôi mệt lắm rồi, dù sao mai còn nhiều thời gian, chúng ta vừa đi vừa thong thả nói.”
Dư Tội sán tới gần dụ dỗ: “ Cô có muốn biết đội ngũ kia ở đâu ra không, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“ Tôi không muốn biết.” Tiêu Mộng Kỳ xoay người nằm xuống, không thèm nhìn y:
Dư Tội cười hăng hắc, có điều đúng là mệt rồi, trải thảm, bốn người vây quanh đống lửa, gần như nằm xuống là ngủ, làm Dư Tội cả đống người muốn nói mà không nói được.
“ Để các người xem đội ngũ của lão tử, con mẹ nó, chẳng qua là đi tìm một tên đầu bếp thôi, cần dùng tới quân đội không, một lũ ngốc.” Tự lẩm bẩm một mình, nếu tìm ra được thật, Dư Tội đoán chừng mặt Lão Hứa và cục trưởng Vương mặt còn khó coi hơn cả vợ vụng trộm với người khác:
Thuận tay kiếm một cọng rơm ngậm vào miệng, hai mắt y sáng quắc trong đêm, giống như bao lần chơi ác người khác, vô tình nhìn thấy Tiêu Mộng Kỳ đang ngủ say, khuôn mặt hồng hào, rất xinh đẹp, môi trên cong cong khiêu khích, bình thường cô hay mím môi nên không để ý, giờ thấy rồi chỉ muốn hôn lên đó.
Bất tri bất giác ngắm nhìn hồi lâu, do nguyên nhân nghề nghiệp, tài nữ trí tuệ cao trong giới cảnh sát thực sự không nhiều, lại còn đi học ở hải ngoại về càng ít, như Tiêu Mộng Kỳ chiếm hết đủ ưu thế, hiếm hơn cả sừng lân lông phượng, hơn nữa còn cực kỳ có khí chất.
Không biết tài nữ kêu trên giường có hay như đọc thơ không?
Ý nghĩ đó sinh ra Dư Tội vôi quay đi, áp xuống, thời điểm này nghĩ linh tinh nguy hiểm lắm, dần dần hình ảnh tài nữ và nghi phạm hòa trộn ngủ say không biết.
Tiêu Mộng Kỳ ngủ một giấc thật say tỉnh lại thì thì trời đã sáng hẳn, cô bị lạnh làm thức dậy, thấy lửa đã tắt, chỉ còn lại đống than đỏ, cô lập tức nhớ ra mình ở đâu, vội ngồi dậy, áo khoác đắp trên người trượt xuống, cô cầm cảnh phục mùa đông đó lên xem, là của Dư Tội.
Nhất định là khi mình ngủ say lên lút đắp lên người mình, lòng không khỏi ấm áp, cố gắng chống người dậy, sức lực lấy lại phần nào, tuy cơ bắp càng đau nhức, rửa mặt xong mới nhớ, sao ba người kia đều không có ở đây nữa, đi từ bao giờ?
Chắc là đi chuẩn bị củi lửa và bữa sáng, cô xem di động, đã hơn 7 giờ, nhẩm tính trong lòng, cách thời điểm gây án đã hơn 50 tiếng, xem sơ qua động tĩnh của tổ chuyên án, vẫn là mệnh lệnh điều động, chỉ là đổi phương hương truy tìm.
Ăn mặc chỉnh tề, phủi đi cỏ dính trên người, chải lại mái tóc rồi, đi ra ngoài, thôn Lan Cương không lớn, mùng 3 Tết chưa có mấy người dậy, tìm một thôn dân hỏi, được chỉ ra ngọn đội sau thôn.
Thôn dân nhìn cô với ánh mắt quái dị, đúng thôi mà, năm mới năm me, con cái nhà ai chạy linh tinh thế này?
Kệ hình tượng, Tiêu Mộng Kỳ dẫm tuyết đi tìm, qua một đêm, tuyết càng dày, ngập tới gần đầu gối, đi qua con sông đóng băng, nhìn thấy Dư Tội đang làm gì đó bên chuồng cừu.
Những con cừu rất lớn, một ông già nuôi cừu mặc áo vải lam bẩn thỉu, chẳng sạch bằng cừu, dù tuyết lớn không án được cái mùi hôi của chúng, Dư Tội nhìn say sưa, ông già vốn không định để ý tới y, nhưng mà không nhịn được, bực mình hỏi:” Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ trong đó chui ra bà nương cho cậu à?”
“ Chú hóm hỉnh thật đấy.” Dư Tội dựa vào hàng rào gỗ, mời thuốc lá, thuốc tốt, ông già không khách khí, gài lên tai, Dư Tội thần bí hỏi:” Chỗ này của chú có bao nhiêu con cừu?”
“ Hơn 300.”
“ Bán không?”
“ Bán chứ, không thì nuôi làm gì?” Ông già vui vẻ ngay:” Mua mấy con?”
“ Mua hết.” Dư Tội phất tay, rất có phong thái thổ hào:
“ Gì, mua hết? Nói không sợ mất lưỡi à, có biết chuồng cừu này bao tiền không?”
“ Một câu thôi, muốn bán thì đánh tới trấn Vũ Túc, trả bằng tiền mặt.” Dư Tội nói rất bá đạo:
“ Trấn Vũ Túc à, mấy chục km, tôi tới đó cậu không trả tiền thì sao? Bốc phét, trông cậu chả giống người làm ăn.” Ông già bĩu môi, nhìn Dư Tội từ trên xuống dưới, bổ xung:” Không mặc cảnh phục tôi còn tưởng là lừa đảo.”
Úi, mắt ông già chuẩn thật, Dư Tội cười hì hì:” Vậy chú nghĩ cảnh sát lại đi lừa chú à?”
“ Thế cảnh sát mua cừu làm gì?”
“ Chú biết hai ngày qua cảnh sát truy bắt kẻ giết người không?” Dư Tội thì thầm kịch tích:
Ông già gật gù:” Biết biết.”