“ Thế chú biết bao nhiêu cảnh sát huy động tìm hắn không? Hơn 5000, biết 5000 người ăn uống hết bao nhiêu không, mấy chục con lợn một ngày, trời lạnh như thế, thịt lợn sao ngon bằng thịt cừu, nên lãnh đạo phái chúng tôi tới mua cừu, đưa tới thôn Vũ Lâm sẽ trả bằng tiền mặt ... Không chỉ cừu, nào củ cải, sơn dược, cải thảo bị mua hết sạch, mấy nghìn người ăn ... Dựng 50 cái bếp lớn này này, nồi to lắm, loại luộc được cả trâu ấy ...” Dư Tội giơ tay minh họa, y tới huyện Ô Long một lần tham dự hôn lễ của Trương Mãnh, cái nồi ở Thiên Hạ Đệ Nhất Oa làm y ấn tượng rất sâu, miêu tả ra càng như thật:
Tiêu Mộng Kỳ vừa tới gần thì nghe thấy mấy lời này loạng choạng, hỏng rồi, hỏng rồi, tên này lại gây họa rồi, vội vàng bước nhanh hơn.
Đúng là hỏng thật, nhu cầu lớn như thế, ông già mắt sáng lên, Tiêu Mộng Kỳ định lên tiếng, Dư Tội trừng mắt trấn áp, cô tức lắm nhưng tạm thời án binh bất động.
Ông già xoa tay vào nhau liên hồi: “ Bán, bán ... Bán hết.”
Dư Tội lại nhìn quanh rồi chép miệng: “ Cơ mà tuyết dày thế này chắc không đi được đâu nhỉ? Có lẽ tôi tìm chỗ khác gần hơn mua vậy.”
“ Đi được, đi được chứ ...” Ông già cuống lên, chỉ sợ khách hàng lớn chạy mất: “ Chỉ là ...”
“ À, hiểu hiểu.” Dư Tội rút ví, cố tình khoe xấp tiền dầy, rút một xấp, đếm đếm đưa ông già: “ Lộ phí, coi như tiền đặt cọc, 1500, nếu ông thấy giá không hợp lý, cứ việc dắt cừu về, số tiền này cho luôn. Đi một chuyến có 1500 đồng, chả lỗ, đúng không?”
So với đàn cừu thì 1500 không nhiều, nhưng mà nếu đặt cọc thì quá nhiều, ông già liếm nước bọt bọt đếm đi đếm lại: “ Được, được, bao giờ lên đường?”
“ 8 giờ, chuẩn bị đi.” Dư Tội nói xong nắm tay Tiêu Mộng Kỳ kéo đi, không cho nói linh tinh:
Đi xa rồi Tiêu Mộng Kỳ giật tay ra nghiến răng nghiến lợi:” Anh làm gì thế hả, rảnh quá đi lừa người ta chơi à?”
Dư Tội cười hăng hắc: “ Sơn nhân tự có diệu kế, cô biết cái rắm ấy.”
“ Anh nói cái gì?” Tiêu Mộng Kỳ nghe y nói tục thì tức giận:” Anh ăn nói như vậy đấy hả?”
“ À, thôi không nói nữa, nói chuyện với người có văn hóa như cô mất tự nhiên.”
Dư Tội nói xong đi luôn, Tiêu Mộng Kỳ đuổi theo, y không đáp, không đáp không được, bị làm phiền, chạy vào nhà vệ sinh lộ thiên khiêu khích:” Vào đây, tôi chuẩn bị cởi quần đây này.”
Tiêu Mộng Kỳ tức điên, sao lại có loại người thô bỉ đến thế, cô tức giận nặn cục tuyết lớn thả bom vào trong, nghe bên trong la oai oái, cô vừa cười vừa chạy.
Nhưng mà chạy thì không biết đáp án, lúc sau Ba Dũng và Cẩu Thịnh Dương cũng hưng phấn quay về, Tiêu Mộng Kỳ liền hỏi, Miệng Rộng định đáp bị Dư Tội dùng ánh mắt đe dọa.
Nhìn ra hai người này có chút vấn đề, Cẩu Thịnh Dương kéo Ba Dũng đi, không cho nói, nhưng mà dáng vẻ tự tin trăm phần, khác hẳn hôm qua, không biết bị Dư Tội chuốc bùa mê thuốc lú gì.
Tiêu Mộng Kỳ không hỏi nữa, còn cực lực che dấu sự tò mò của mình, không cho Dư Tội đắc ý, đợi dọn dẹp xong chuẩn bị lên đường càng như lửa đốt trong lòng.
Một tiếng kêu như sáo vang lên, đàn cừu như thủy triều từ con đường nông thôn chen lấn chạy trên đường thôn, theo sau là mấy con chó chăn cửu sủa liên hồi, Tiêu Mộng Kỳ chấn kinh, thế này chỗ nào đàn cừu đi qua không sót dù chỉ một tấc.
“ Đây chính là đội ngũ nghìn người của anh đấy à?” Tiêu Mộng Kỳ hiểu rồi, Ba Dũng và Cẩu Thịnh Dương cũng đi lừa người ta:
“ Hơn 1500 con, không có đội ngũ thực chiến nào đông đảo hơn nữa đâu ... Ha ha ha, cô đừng nhìn tôi với ánh mắt sùng bái như thế, tôi sẽ kiêu ngạo đấy.” Dư Tội hả hê lắm:
Tiêu Mộng Kỳ nhìn hoa mắt, thế này chỗ nào đàn cừu đi qua đừng hòng có tấc đất nào bỏ xót, lợi hại hơn máy móc, miệng lại nói:” Xì, có hiệu qua hay không còn chưa biết đâu.”
“ Vệ tinh quét không được, hồng ngoại tìm không ra, nếu chưa chết thì chui vào hốc nào đó không ai biết.” Dư Tội nhấn mạnh:” Chỉ cần xới lớp tuyết là là biết, đội kỳ binh của tôi sẽ làm việc đó.”
“ Hôm qua anh nói bị lái xe đường trường xô chết rồi chôn xác mà.” Tiêu Mộng Kỳ vặn:
“ Cô nói linh tinh cái gì thế? Chuyện hoang đường như thế mà nghĩ ra được.” Dư Tội trơ trẽn chối phắt, hai cấp dưới cười khùng khục, đã thế y còn đe dọa:” Từ giờ trở đi cấm cô nói chuyện, nếu mà lộ ra ...”
“ Anh dọa ai đấy? “ Tiêu Mộng Kỳ không chịu yếu thế:
Dư Tội chỉ đàn cừu bẩn thỉu:” Nếu mà để lộ, tôi sẽ bỏ chạy, đem cô tặng cho người chăn cừu.”
Tiêu Mộng Kỳ đá luôn, Dư Tội né cũng thần tốc, đôi nam nữ truy đuổi làm Cẩu Thiếu Dương và Ba Dũng nháy mắt với nhau, mỹ nữ lãnh đạo gặp đội trưởng mình khác nào thiếu nữ gặp lưu manh làm gì có kết quả tốt.
Giận thì giận, nhưng nhìn đàn cừu hơn nghìn con, thực sự không kém đội ngũ truy tìm lớn. Chứ còn không à, bọn cừu này có phải đi đàng hoàng đâu, chạy khắp nơi, nào là thấy bụi cỏ dứt vài cái, thấy đồi đất chạy bừa lên, như đám con nít hiếu động, dấu chân chúng dẫm tuyết trắng biến thành bùn bẩn, cái móng chúng xới theo cả đất.
Móng cừu chi chít đi theo đoàn người Dư Tội, nói thế nào thì ba người còn lại cũng phục đội trưởng Dư sát đất.
“ Nhớ năm xưa đội ngũ lão tử thành lập, có mười mấy người, bảy tám khẩu súng, gặp phải Hoàng Quân ( Nhật), đổi quân ta chạy bán sống bán chết ...” Được sùng bái, hào khí sinh ra, đội trưởng Dư ngửa mặt hát:
Ái chà, khúc này hát thật hào hùng khí thế, Miệng Rộng bới móc:” Đội trưởng, chúng ta lấy đâu ra người, ra súng?”
“ À, sai rồi.” Dư Tội tức cảnh sinh tình, thay đổi:” Nhớ năm xưa đội ngũ lão tử thành lập, tổng cộng có dăm ba con chó, hơn nghìn con cừu, chạy trong tuyết mệt bở hơi tai ...”
Tiêu Mộng Kỳ không nhịn nổi cười, Dư Tội nhìn sang cô quay đầu đi lườm một cái vờ vịt không để ý, phong tình giây lát đó làm Dư Tội rống lên:” May mà còn có một đại mỹ nữ ...”
Chưa đợi đại mỹ nữ đắc ý, Dư Tội lại tiếp tục:” Nàng là bà nương của lão tử ...”
Tiêu Mộng Kỳ cúi người, vớ nắm tuyết vù một cái bay đi, có điều làm sao ném được Dư Tội mắt cực tinh tay cực chuẩn, cười ha hả bắt lấy.
Đội ngũ kỳ quái đó vừa đi vừa đùa, cứ men theo đường cấp hai mà đi, hiệu quả rất tốt, tuyết trắng mênh mông bị dẫm be bét, tuyệt đối không có chỗ nào để ẩn nấp.
………. …………
“ Dải Chu Gia Sơn gần quốc lộ, theo camera giám sát giao thông, có 19 xe hàng đêm giao thừa né tránh trạm gác, chúng tôi đang tra ..”
“ Quốc lộ số 7 có 3 thôn trang, cảnh sát địa phương muốn phát động quần chúng và dân binh tham gia tìm kiếm, trừ khi chạy vào núi, nếu không sẽ không qua được mắt thôn dân.”
“ Hay là đi đường cao tốc, tuy bị phong rỏa nhưng có thể đi bộ ...”
Giải Băng, Lý Hàng, Triệu Ngang Xuyên tham gia thảo luận, hôm nay bọn họ không lên đường, xử trưởng Hứa dẫn đội trưởng Duẫn Nam Phi tới hỏi kế, tuy nhiên mỗi người một ý, không ai thuyết phục được ai.
Lão Hứa chuyến này thực sự vô kế khả thi rồi, bóp trán liên hồi:” Nam Phi, đặc cảnh các cậu bỏ công sức nhiều nhất, cậu nói đi.”
“ Người quá ít, lại thêm điều kiện khí hậu hạn chế, dù kéo cả tổng đội tới cũng không đủ, chỉ còn cách đợi tuyết tan.” Duẫn Nam Phi lắc đầu:
Cuộc thảo luận thế này đã diễn ra nhiều lần, nhiều nơi, kết quả luôn đi vào lối mòn, không giải quyết được gì.
Hứa Bình Thu biết có mặt mình, những cảnh sát viên và đội trưởng này không dám nói hết suy nghĩ, gọi Thiệu Vạn Qua, Duẫn Nam Phi đi nơi khác ...