Chương 065: Nhất tiện khuynh thành. (1)
“ Tôi nghĩ khả năng dưới đất, song chúng ta không thể tìm được.” Lý Hàng ngả lưng ra sau, giờ lực lượng huy động cực hạn rồi, hắn không dám đưa thêm kiến nghị:
“ Tôi cũng nghĩ tới khả năng này.” Giải Băng tán thành:” Mọi người nghĩ mà xem, đêm khuya hoảng loạn, nhìn không rõ đường, hắn sẽ theo bản năng kiếm chỗ ẩn nấp, giếng cạn, hầm rau đều có thể.”
“ Chủ yếu là tuyết, nếu không có tuyết che hết thì chúng ta sớm tìm thấy rồi.” Triệu Ngang Xuyên chán nản:
Chung kết luận, hung thủ chưa chạy ra khỏi địa phận Đại Nguyên, cùng một khó khăn không ai giải quyết được: Tuyết!
9 giờ, các thôn được dân cảnh địa phương toàn thể động viên, thôn dân tập trung tìm kiếm ở công trình ngầm trong địa phận.
10 giờ, đội ngũ Hùng Kiếm Phi phát hiện trong trấn Vũ Túc ồn ào, vây quanh hầm rau, cho rằng tìm được nghi phạm lẩn trốn, vội vàng chạy tới, ai ngờ bị bà thím tóm lấy:” Tức chết, đứa chết chém nào trộm hai túi khoai tây của tôi, nếu không xuống không biết, cảnh sát các anh có quản không?”
Khó khăn lắm mới thoát thân được, người chưa thấy, ai để ý tới khoai tây.
11 giờ 45, chỉ huy thôn dân tìm kiếm chỉ sinh ra chuyện vụn vặt, hiệu quả không thấy mà rắc rối thì nhiều, kiên nhẫn của mọi người tiêu hao hết, mỗi khi có mệnh lệnh truyền xuống, không cần biết là của đội trưởng hay tổng đội trưởng, đều chửi um lên.
Cùng lúc đó đội quân nghìn cừu của Dư Tội vẫn ca vang tiến bước, mỗi điều là mấy ông già đi sung quá, làm đám trẻ tuổi không đuổi kẹp, đến Dư Tội cũng phải thở thều thào:” Chú ơi, chú ơi, nghỉ chút đi ... Nào, nào làm ngụm rượu.”
Ông già không khách khí, nhận chai rượu nhỏ Dư Tội đưa, ngồi xuống tu một ngụm, nhận điếu thuốc lá theo lệ gài lên tai:” Này chàng trai, chúng tôi muốn lấy tiền mặt, đừng như cán bộ thôn, đòi tiền cả năm mới trả.”
“ Đương nhiên chỉ cần tìm được, đừng nói tiền cừu …”
“ Tìm cái gì?”
“ Không không, ý tôi nói là chỉ cần tới được, chắc chắn có tiền.” Dư Tội lâu mồ hôi nhìn lòng sông rộng lớn, cỏ hoang um tùm, đàn cừu tản khắp nơi gặm cỏ, ngồi xuống gợi chuyện:” Chú ơi, cháu nói này, ở cái nơi này thì chú bảo thằng giết người trốn ở đâu được, trên núi không có, trong thôn không có rồi …”
Ông già rất trí tuệ:” Vào thành phố, có chỗ ăn chỗ uống, chứ chạy ra nơi này không chết đói thì cũng chết rét.”
“ Vâng vâng, chắc là vào thành phố.” Dư Tội xuôi theo:
“ Cái thằng chết băm chết vằm đó, bắt được phải bắn, năm ngoái tôi cũng mất con cừu, không biết kẻ nào trộm, bắt được cũng phải bắn.” Ông già mất con cừu cả năm vẫn cay lắm:
“ Cừu của chú to thế mà cũng mất à? Cháu thấy mấy con chó được việc lắm mà.” Dư Tội coi như nói chuyện thay đổi đầu óc:
“ Không phải mỗi nhà tôi đâu, bình thường mỗi mình tôi với một con chó cũng trông được cả đàn ... Kỳ lắm, hôm đấy đi về thiếu một con.” Ông già giọng đầy oán khí, chỉ tay bãi Long Tích:” Mất chỗ này đấy, nhà khác cũng mất ở đây, cứ như có ma bắt mất vậy.”
“ Ở đây à?” Dư Tội lẩm bẩm, không phải ở đây chứ, nơi này phóng mắt một cái là nhìn thấy hết, làm sao ở đây được, nhưng mà nếu nghĩ cách khác, nếu thực sự là ở đây thì có thể qua mắt tất cả mọi người:
Địa thế quá bằng phẳng, chẳng có tí nhấp nhô nào, con sông sau khi cạn để lại bãi cát, chỉ có vườn quả nhỏ, rừng cây thời kỳ còn non, còn lại toàn bình địa.
Một tràng chó sủa ầm ĩ, bên cạnh đàn cừu có người hô lớn:” Dương Lão Tam, cừu nhà ông làm sao thế ... Á, rơi xuống rồi.”
Chỉ chớp mắt có còn cừu biến mất, Tiêu Mộng Kỳ, Cẩu Thịnh Dương, Ba Dũng đang chạy như bay về phía đó, chạy nhanh nhất là Dương Lão Tam bị mất cừu, ông ta như nổi điên đào bới tuyết, giật mình thấy miệng giếng, không biết bao năm, miệng giếng bị cỏ khô che lấp, cừu tham ăn bị rơi xuống rồi.
“ Hu hu, cừu của tôi ... Mau nghĩ cách đi.” Dương Lão Tam cuống lên:
Không ngờ ở trong giếng có tiếng kêu: “ Cứu, cứu tôi với.”
Hả? Sợ hết hồn, Dương Lão Tam ngã bịch xuống đất, liên tục lùi lại: “ Làm sao, làm sao cừu rơi xuống lại có tiếng người?”
Bốn vị cảnh sát cũng nhào bổ tới, tiếng kêu cứu mạng yếu ớt làm ai nấy mắt mở to, mừng ra mặt, nơi này mà có người thì e không thể là ai khác nữa rồi. Dư Tội ra hiệu mọi người im lặng, bình tĩnh hô:” Tôi là người chăn cừu ở thôn Lan Cương, anh là ai?”
“ Cho ít .... thức ăn, có lương .... khô không?” Người dưới thều thào:
Dư Tội cuống lên, hỏi xung quanh có cái ăn không, Ba Dũng có hai bánh sáng ăn thừa, Dư Tội cầm lấy hô:” Có cái ăn, anh là người thôn nào?”
“ Thôn Vũ Lâm ... Báo, báo cảnh sát đi, tôi ... Tôi là Cát Bảo Long ... Tôi là kẻ giết người ... Cứu tôi ...”
Con bà nó chứ, ở đây thật, dấu chân của đội ngũ tìm kiếm chỉ cách vài chục mét thôi.
Dư Tội cười rạng rỡ ném bánh xuống, cả bốn người đầy bùn đất nhưng mừng phát cuồng, Cẩu Thịnh Dương và Ba Dung hết ôm lại hôn má đội trưởng chùn chụt, lập công rồi, công to rồi. Dư Tội đẩy hai tên nam nhân thô bỉ râu ria ra, nhìn Tiêu Mộng Kỳ đang hưng phấn nắm chặt tay:” Tin tôi chưa?”
“ Ừ, tin rồi.” Tiêu Mộng Kỳ giơ nắm đấm làm động tác cổ vũ, cảm xúc quá lớn, cô nhất thời không biết biểu hiện ra thế nào cho phải:
“ Nào, lại đây ăn mừng.”
Dư Tội lợi dụng thời cơ, ôm mặt cô, chụt một cái lên môi, làm Tiêu Mộng Kỳ tức thì cứng người, mặt đỏ như gấc chín đẩy vội ra, đang định xử tội y, không ngờ mặt biến sắc.
Cẩu Thịnh Dương hét lên: “ Đội trưởng.”
Ba người chăn cừu ai nấy mắt trọn tròn phẫn nộ, đoán chừng là đoán ra rồi, gọi mấy con chó lớn tới, thè lưỡi dỏ rực đợi lệnh chủ.
“ Lừa chúng tôi chứ gì, các người không cần cừu, mà là đi tìm người.”
“ Mấy đứa nhóc này, định chơi người ta hả?”
“ Hôm nay các người không mua cừu thì chúng tôi không bỏ qua đâu, lừa chúng tôi đi mười mấy dặm tưởng thế là xong à?”
Ba Dũng đi tới quát vài câu, không ngờ con chó chăn cừu nhận ra địch ý sủa điên cuồng muốn tấn công, hắn loạng chọng lùi lại, tức giận rút gậy ra, Tiêu Mộng Kỳ lấy di động định gọi cứu viện khẩn cấp.
“ Cút ngay, thái độ kiểu gì thế.” Dư Tội đá Miệng Rộng một cái, ấn tay Tiêu Mộng Kỳ, quay sang mắng Cẩu Thịnh Dương đang thủ thế:” Anh cũng cút, nói rõ ràng với họ không phải xong sao, giờ họ còn cần bán cừu nữa à, sắp có mười mấy vạn nữa.”
Mấy người kia thấy vậy cũng giữ chó lại, xem y ăn nói ra sao.
Dư Tội chắp tay một vòng: “ Chúc mừng, chúc mừng, các anh các chú sắp phát tài, cười được vợ, xây được nhà rồi .. Mau mau đuổi chó đi ...”
Chó là điểm yếu của Dư Tội, y không sợ người, nhưng mà sợ mấy con chó chăn cừu lưỡi dài kia, Dương Lão Tam quát: “ Lại định lừa chúng tôi đấy à?”
“ Chặc, ai lừa chú, trong giếng là Cát Bảo Long, được treo thưởng 15 vạn, là kẻ muốn tìm. Tôi phái hai người theo mọi người tới chỗ bán cửu ... Hắn đã đói hai ngày rồi, một mình tôi có thể đối phó.”
“ Không được.” Dương Lão Tam trừng mắt:
“ Không được.”
“ Đúng, người này do cừu của chúng tôi phát hiện mà.”
“ Đúng rồi.” Dư Tội vỗ tay:” Thế thì giận cái gì, mau mau đi lĩnh thưởng, mười mấy vạn đấy, nhà này, vợ này, có hết, đi mau.”
Ái dà, đúng đúng, ba người chăn cừu tỉnh ngộ, xoa tay, dẫm chân, Dương Lão Tam nhiều tuổi nhất, hồ nghi:” Cậu không cướp của chúng tôi chứ?”
“ Ài, bọn cháu là cảnh sát, bắt kẻ xấu là phận sự, không được thưởng, nhưng mọi người thì khác.” Dư Tội nháy mắt:” Hiểu không?”
Đúng thế ba người kia thì thầm thương lượng với nhau, quyết định cứ ngĩ cách đưa người lên trước đã, như thế rõ ngay.
“ Nhưng mà không có thừng.” Người trẻ tuổi nhất nói:
“ Đây này, đây này.”
Dư Tội chỉ thắt lưng của hắn, người đó không chút chần chừ cời ra, ba người nối thắt lưng lại với nhau, vẫn không đủ, thế là nối cả roi với nhau.
Ba người rất cẩn thận, không cho mấy người Dư Tội giúp, sợ bọn họ đòi chia phần.