Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 782 - Q7 - Chương 010 : Nghe Danh Đã Lâu. (2)

Q7 - Chương 010 : Nghe danh đã lâu. (2) Q7 - Chương 010 : Nghe danh đã lâu. (2)

“ Nói thẳng ra, tôi nhét chỗ này vào một góc, gọi đại đội tới tìm, ta ra lập tức định tội, đỡ khỗi việc, cộng thêm lời khai, vậy là nhân chứng vật chứng đủ cả, anh chết chắc ...”

Thấy Dư Tội đứng lên, Triệu Minh Huy nhào tới ôm chân: “ Đừng, dừng làm thế, chúng ta không thù không oán, đừng giết tôi.”

“ Đừng vờ vịt, dù sao thì mày cũng chả phải thứ tử tế mẹ gì, mày chết, lão tử chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào hết.” Dư Tội đá Triệu Minh Huy một phát:

Triệu Minh Huy vừa bò dậy thì Hùng Kiếm Phi ấn xuống: “ Ngoan ngoãn chút, mày bán nhiều như thế, bọn tao đủ bắn mày tại chỗ rồi.”

“ Các anh, các anh, đừng làm thế, tôi xin các anh, tôi còn mẹ già con nhỏ ...”

“ Láo toét, mày chưa kết hôn.” Dư Tội trừng mắt:

“ Sắp, sắp rồi ạ, bạn gái tôi có thai rồi, tôi xin các anh ...” Triệu Minh Huy cầu khẩn:

“ Chà, đáng thương quá.” Dư Tội làm ra vẻ chần chừ, ngồi xuống nói: “ Có thai rồi thì phá đi, mày vào đó rồi, còn lo không ai cưỡi bạn gái mày à? Yên tâm, cô ta sẽ kiếm được thằng khác nhanh thôi, loại như mày thì bạn gái cũng ra cái mẹ gì được. Cái thai kia chắc gì đã phải của mày.”

Triệu Minh Huy mặt mầy tím tái, gan ruột như bị lửa đốt, nghiến răng trèo trẹo cố kìm nén cơn giận.

Dư Tội tát một phát: “ Mày mà có gan thì đã chẳng chối ... Nhìn rõ mặt tao đi, có cơ hội ra được cứ tìm tao báo thù, chà để xem nên dấu trong phòng ngủ hay nhà xí đây.”

Lửa giận trong người Triệu Minh Huy thoáng cái tắt ngúm, thều thào nói:” Anh ơi, tha cho em, em sẽ đưa anh tiền.”

“ Chậc, sao không nói sớm , mất thời gian ... “ Dư Tội chớp mắt đổi thái độ như chớp : “ Ngồi đi, ngồi đi.”

Tiêu Minh Huy ngớ ra, không thích ứng kịp, máy móc ngồi xuống.

“ Rồi, đổi đề tài, chuẩn bị đưa bao tiền?” Dư Tội cười tươi, thái độ hòa nhã như chưa từng có chuyện trước đó:

“ 10 vạn.” Triệu Minh Huy thầm thở phào:

“ Mười vạn chưa đủ cứu ra đâu.” Dư Tội lạnh giọng:

“ Tôi, tôi chỉ có 16 vạn, toàn bộ tài sản chỉ có thế.” Triệu Minh Huy mặt mày khổ sở chẳng kém lúc nãy là bao:

“ Thôi được, có bao nhiêu lấy bây nhiêu vậy ... Cho một tiếng, tôi không lấ được tiền là đại đội cảnh sát sẽ tới.”

Chỉ vài cú điện thoại là tiền chảy vào tài khoản của Dư Tội, mất 20 phút, Dư Tội nhận tin báo của ngân hàng, vui vẻ giơ ngón cái: “ Bảo sao ai cũng nói Minh ca buôn bán có chữ tín, quả không sai.”

“ Vâng ạ, vâng ạ .... Anh cần gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng thực hiện.” Cảnh sát chỉ cần dám thu tiền thì Triệu Minh Huy bớt sợ nhiều rồi:

“ À còn có chuyện này ...” Dư Tội ghé tới, hạ thấp giọng xuống: “ Triệu Minh Huy, hay là nói cho tôi biết vài kẻ cung cấp hàng nữa, đừng nói là không biết nhé, hậu quả nghiêm trọng lắm.”

“ Hả?” Triệu Minh Huy nhảy dựng lên, còn trò này nữa kia à:

“ Tao nhắc mày, không nghe lời thì 16 vạn trước đó của mày cũng bay luôn, tài khoản không phải của tao, không chứng cứ, tao không nhận, chiêu này học của bọn mày.” Dư Tội cười âm hiểm, trở mặt nhanh hơn trở bàn tay:

“ Đại ca, đừng làm thế ... Tôi, tôi cố gom góp thêm chút nữa, đưa anh hết.” Triệu Minh Huy cầu xin, cả trong giới này, hắn cũng chưa bao giờ gặp loại khốn nạn như thế:

“ Biết mày hết tiền rồi cho nên tao đòi tiền mày đâu, cho tao vài địa chỉ, tao tìm chúng đòi tiền.” Dư Tội dụ khị:

“ Đại ca em không dám đâu.” Triệu Minh Huy muốn khóc, chuyện này lộ ra thì hắn chết chắc:

“ Mày không dám, nhưng tao dám, nếu mày không nói thì tao đành giở chút thủ đoạn thôi.” Dư Tội trừng mắt quát: “ Cái thằng ngu xuẩn này, tới giờ mày chưa hiểu à, vốn tao không chắc mày bán ma túy, giờ mày nói thế, mày nói không cũng không thể rồi. Mày có bao nhiêu, thế nào cũng phải có vài trăm gram nhỉ, mày có muốn đổi chỗ khác nói chuyện không?”

“ Em ... Em nói ... Em nói ...” Triệu Minh Huy không còn hi vọng nữa rồi, cảnh sát làm theo luật không đáng sợ, hôm nay hắn được mở mắt, cảnh sát ăn tiền không đáng sợ, nhưng thứ cảnh sát không biết phải gọi là gì này hắn hết cách rồi: “ Nhưng đại ca ơi, em mà nói thì mạng em khó giữ.”

À, thằng này là người mới thôi, Dư Tội ngẫm nghĩ một lúc phất tay: “ Thả hắn.”

Đây là thằng buôn ma túy, Hùng Kiếm Phi rất không muốn, có điều vẫn làm theo lệnh, Dư Tội lại lệnh: “ Tất cả rút lui.”

Nói đi là đi, Triệu Minh Huy hồn phách chưa về chỗ cũ, Dư Tội vỗ vai:” Yên tâm chưa, giờ mày còn chưa hiểu sao, anh em bọn tao không đi bắt người, mà đi kiếm tiền.”

“ Dạ, dạ, em hiểu, các anh là ...” Triệu Minh Huy không dám nói ra ba chữ "cảnh sát bẩn", nhưng loại bẩn thế này cũng hiếm có lắm:

“ Sao, không tin tao là cảnh sát à, mày cứ tra thoải mái.” Dư Tội khịt mũi khinh bỉ, giọng điệu rất thổ phỉ: “ Chỉ điểm vài đứa đi, anh em tao đang thiếu nợ, cần kiếm gấp chút tiền, chuyện này không liên quan tới cảnh vụ, giống mày thôi, tao đi xin tiền, không sợ chúng không cho ...”

Triệu Minh Huy nhìn Dư Tội tới mấy đồng tiền đánh mạt chược cũng không bỏ qua, e không nói thì không bỏ qua cho hắn rồi, dù sao không phải chuyện vào tù mất mạng, liền cắn răng khai ra.

Quả nhiên là đi kiếm tiền thôi, người ta nghe xong là đi, Triệu Minh Huy chân tay mềm nhũn bám thành cầu thang đi xuống, tiểu khu vẫn người qua kẻ lại, đám người kia không thấy đâu nữa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, bọn chúng quả nhiên chỉ nhắm vào tiền.

Nguy hiểm qua rồi, hắn ngồi bệt xuống đất, rút thôi, hắn không dám nữa rồi, cảnh sát khốn nạn tới độ này thì làm gì còn đất cho tội phạm sống nữa.

Không lau sau có tờ giấy lớn viết ba chữ "cho thuê nhà" dán ở cửa .

Đám anh em mới đầu hơi sợ, dần dần phóng tay mà làm rồi, ba ngày liên tục không ngừng tới nhà tống tiền, hoặc thương nhân, hoặc thất nghiệp, hoặc ông chủ nhỏ, tên nào tên nấy bị dọa đái ra quần, ngoan ngoãn nộp tiền cho cảnh sát bẩn, chả có tí chứng cứ nào vậy mà có tên nhà ra 20 vạn tiền mặt.

Hậu quả trực tiếp là Nhâm Hồng Thành mất ngủ, công tác tiến triển khá nhanh, danh sách nghi phạm có thêm 50 người, quá nửa có tiền án, nhưng không có chứng cứ.

Chứng cứ thì không, tiền cứ chảy về, đám đó cứ như "phạt" không hết, mấy con sâu hại đã tích lũy được hơn 200 vạn, vẫn còn tăng.

Chuyện này quá lớn, đã có dấu hiệu mất kiểm soát, không, là mất kiểm soát rồi. Không ngồi yên được nữa rồi, Lão Nhâm bấm điện thoại: “ Lão Hữa, không thể tiếp tục được nữa, về sau chúng tôi ăn nói ra sao ... Anh ở dưới lầu à, tôi xuống ngay.”

Không lâu sau Hứa Bình Thu tới nơi, nghe báo cáo tình hình rất hài lòng, cây quan hệ khá chi tiết, từ bán đầu đường tới kênh giao hàng, đại lý đều có, trách: “ Con người anh luôn cẩn thận quá độ, trị bệnh nặng thì cần thuốc mạnh, làm việc lớn cần người tàn nhẫn, cục chống ma túy Đại Nguyên xảy ra vấn đề lớn như thế vì tệ nạn tích góp lâu ngày bộc phát, không phá vỡ cách cục này, không dễ làm việc.”

Thực sự không muốn nói xấu đồng nghiệp, cục trưởng Lão Liêu có trách nhiệm không thể chối cãi, ông ta là loại ôm ghế đợi về hưu, chỉ mong bình an hưởng tuổi già, như lần trước để xảy ra vấn đề ở Quảng Châu thì ông ta cáo bệnh, để Hứa Bình Thu chùi đít thay, lãnh đạo như thế bảo sao phía dưới lại chẳng làm bừa.

Bình Luận (0)
Comment