"Cậu đừng báo cáo với tôi là chỉ có chút năng lực đó thôi nhé, toàn là tinh anh năm xưa, vậy mà chỉ tóm được bọn bán lẽ đầu đường à? ... Cái gì, bước tiếp theo nên làm gì à, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tự nghĩ cách đi, tôi chỉ cần kết quả ... Ai không dám làm nói với hắn tới đồn công an Đại Bắc Trang báo cáo, tự cuốn xéo ... Thứ ăn hại, thuê đám hiệp cảnh còn có ích hơn các cậu."
Dư Tội bật ghi âm điện thoại, đám người trong xe đưa mặt nhìn nhau, giọng của Lão Hứa, lệnh từ bên trên, không dám có nghi vấn gì nữa rồi.
Mấy ngày qua bọn họ thấy mình quá đáng lắm rồi, phá hết điều lệ cảnh sát rồi, thậm còn ngại không muốn đi cướp nữa, một phần tiền đem chia nhau, sướng thì sướng nhưng mà chột dạ, không chỉ một lần chất vấn Dư Tội đây có đúng là nhiệm vụ của trên sở không?
“ Có Lão Hứa chống lưng phía sau chúng ta, còn sợ cái quái gì nữa.” Hùng Kiếm Phi nhẹ người, chỉ cần danh chính ngôn thuận là được, chứ còn bọn tội phạm thì việc quái gì phải thương, nhất là lũ buôn ma túy, hắn mà có quyền ấy à, gom lại tạch tạch tạch một tràng khỏi xét xử, xem thằng nào còn dám dính vào nữa:
Thử Tiêu mắt đảo tròn, đầu óc hắn không đơn giản như mấy người kia, đang tính toán được mất, quá hiểu Lão Hứa rồi, chắc chắn là muốn bọn họ làm chuyện bẩn thỉu thay mình. Nhưng mà lạ quá, thường chuyện này do đặc vụ mạo danh làm cơ mà, sao có thể để họ giương cờ cảnh sát đi làm một cách công khai như thế?
Dư Tội phát lại câu cuối cùng :" Thứ ăn hại, thuê đám hiệp cảnh còn có ích hơn các cậu."
“ Nghe rõ chưa, bên trên còn chê chúng ta quá nhẹ tay ... Tôi cũng hết cách, lệnh bên trên mà. Các anh không muốn làm thì đi tới đồn công an Đại Bắc Trang báo danh đi ...”
Không ai nói gì thêm, xe bắt đầu khởi động, thú huyết tiếp tục sôi trào.
Buổi chiều ở công viên rừng rậm, Đậu Hiểu Ba quay được một nam tử lén lút đem thứ trong tay dán ở dưới ghế dài, đó là người Bạch Đại Dũng câu ra, một tin nhắn cùng một khoản tiền chuyển đi, đối phương rất giữ chữ tín.
Người đó vừa ra cửa công viên thì Hùng Kiếm Phi siết cổ, nhét vào xe, cả xe toàn con sâu hại được huấn luyện không phải trò đùa, bóp mũi, đâm ngón tay, thụi vào sườn, đi vài km thì kẻ đưa hàng không chịu nổi, khai ra nơi dấu ma túy, ở ngay trong nhà. Một tiếng sau hắn bị lôi từ nhà vệ sinh ra, biết thêm người bên trên hắn họ Triệu, tên Minh Huy.
Khi xuống lầu thì tin tức đã tra ra, hắn kinh doanh đại lý bia, từng bị đồn công an xử phạt, giam 15 ngày do say rượu gây rồi.
“ Không thể sai được, hai mấy tuổi phát tài, không dựa vào cha thì làm bậy.” Dư Tội cầm PDA khẳng định:
Thử Tiêu xoa tay:” Đói rách khó đối phó, có gia nghiệp thì dễ rồi, lần này phải kiếm một mớ lớn, há há há.”
“ Đừng thái quá, sai người chúng ta ăn đủ.” Tôn Nghệ có chút khẩn trương, đây không phải là cái thời chùm mặt đánh nhau, đánh xong rồi chạy nữa:
“ Sai thì có phó cục Dư chịu, chúng ta chỉ là tay sai thôi.” Hùng Kiếm Phi cười gian:
Vừa thảo luận vừa đi tới mục tiêu, may có Tôn Nghệ làm lái xe, vượt đèn đỏ, kẹt quá thì lao lên đường, 10 phút sau tới nơi, nhanh chóng nhìn thấy biển "Quán Minh Huy" ở tiểu khu Đồng Nhạc Uyển.
Chuyện làm ăn này hạ thu tấp nập, đông xuân nhàn nhã, khắp nơi là bom bia, chắc là vì mùa ít khách, cho nên bán thêm rượu thuốc thực phẩm, loanh quanh ngoài cổng 20 phút, chụp được một nam tử tóc ngôi giữa, gầy cao, rất có khí chất gian thương.
“ Đi thôi.” Dư Tội chỉnh lại cảnh phục xuống xe:
Đoàn người đi vào quán, xua tay đuổi người đi, hạ cửa cuốn xuống, nhân viên rối rít gọi ông chủ, ông chủ từ trên lầu chạy rầm rập xuống quát: “ Có chuyện gì?”
“ Triệu Minh Huy, anh đã bị bắt, đi theo chúng tôi.” Dư Tội nói ngắn gọn:
Triệu Minh Huy nhũn chân suýt ngã cắm đầu xuống đất, bản năng quay đầu chạy, được vài bước ngượng ngùng quay lại:” Chuyện gì vậy ạ?”
“ Cảnh sát hỏi anh hay anh hỏi cảnh sát?”
Phán đoán chính xác rồi, Triệu Minh Huy chỉ sợ hãi trong chốc lát, sau đó cười ha hả đi xuống sai nhân viên tháo bao Trung Hoa mềm, mời thuốc, mời nước, thấy cảnh sát đều nhận cả, thái độ không đến nỗi, sán tới bên cạnh Dư Tội, chớp mắt một thứ nhét vào lòng y.
“ Bao nhiêu đây?” Dư Tội lấy ra, tay y nhạy lắm, sợ phát biết chừng một hai nghìn:
“ Ha ha ha, chút tiền thuốc lá thôi ạ, đừng khách khí.” Triệu Minh Huy chưa bao giờ gặp loại nào vô sỉ tới mức hỏi ngay trước mặt như thế.
“ Thế này là đuổi ăn mày hay thành quản ... Lên đây có chuyện muốn nói.” Dư Tội chắp tay sau lưng lên lầu, Triệu Minh Huy ngoan ngoãn đi theo:
Bên trên là nơi nghỉ ngơi, có bàn mạt chược đang đánh dở, Dư Tội đuổi ba người kia đi, ngồi xuống nhìn xung quanh không nói gì.
“ Đồng chí cảnh sát, xin hỏi, có chuyện gì thế ạ?” Triệu Minh Huy đứng bên, thi thoảng đề phòng Hùng Kiếm Phi đang khoanh tay nhìn chằm chằm, con bà nó, vào ổ phỉ chưa chắc tìm được thằng nào thú vật hơn thế này:
“ Đây là giấy tờ của tôi.” Dư Tội thong thả đưa ra giấy tờ theo đúng quy trình: “ Anh đã phạm tội.”
“ Tội gì ạ, phạm khi nào ạ, tôi đâu có ra ngoài.”
“ Vừa rồi, nhét tiền vào người tôi, ý đồ mua chuộc nhân viên công vụ quốc gia, nhân chứng vật chứng đầy đủ.”
Dư Tội ném tiền ra làm Triệu Minh Huy tức hộc máu, khốn nạn thế là cùng, không phải cố tình kiếm chuyện thì là gì.
“ Tôi, tôi thừa nhận sai lầm ...” Triệu Minh Huy đưa tay định lấy tiền về thấy ánh mắt bất thiện của Dư Tội lại không dám nữa:
“ Thu lại cũng đã muộn, đó là tội thứ nhất, tội thứ hai là ...” Dư Tội dừng lại chút để đối phương căng thẳng mới thình lình nói:” Bán ma túy.”
Triệu Minh Huy rùng mình lại lần nữa muốn chạy, quay đầu cái phát hiện mình lại mất bình tình rồi.
“ Còng lại đi.” Dư Tội lạnh nhạt nói:
Hùng Kiếm Phi có ngốc mấy thì qua phản ứng này cũng biết đúng người, mặt lạnh tanh đi tới vỗ vai, bẻ tay, gọn gàng còng tay ấn xuống bàn mạt chược, Triệu Minh Huy không vờ vịt được nữa, rống lên như lên cơn điên:” Các người bằng vào cái gì mà bắt tôi, tôi muốn tố cáo các người ...”
“ Đừng hét nữa, hét vỡ họng cũng không ai cứu đâu ... Ngồi xuống đi, tôi dạy cho anh một bài, để anh nhận thức sai lầm của mình.” Dư Tội rút di động ra bấm, kỳ lạ, chuông điện thoại phát ra trên người Triệu Minh Huy, hắn liền biết là chuyện gì, mồ hôi ròng ròng.
Đó là điện thoại lấy hàng, Dư Tội lục trên người hắn lấy ra, tin nhắn lẫn cuộc gọi đều bị xóa sạch, không để lại cái gì.
Dư Tội liền bắt đầu kể từ Bạch Đại Dũng, kể tới tên đưa hàng buổi trưa, từ đó có phương thức liên hệ này:” Hiểu không, đây gọi là chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, có muốn chối cũng chẳng được.”
“ Tôi không quen bọn họ, tôi không biết gì cả, tôi không bán ma túy, ma túy là gì tôi chưa bao giờ thấy ...” Triệu Minh Huy gân cổ cãi:
“ Thái độ thế này thì không cách nào nói chuyện được nữa rồi, anh không nói cho chúng tôi, chúng tôi chẳng tốn công nữa, chúng tôi tự có ...” Dư Tội nói rồi ném một cái túi lên bàn:
Bịch, Triệu Minh Huy giật mình nhắm mắt lại, cả một túi lớn, đủ các gói nhỏ bán đầu đường, cách gói hàng đó hắn quá quen thuộc, gói thành hình thói, trong nghề gọi là "gói quan tài".