Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 780 - Q 7 - Chương 008: Đổ Dầu Vào Lửa. (2)

Q 7 - Chương 008: Đổ dầu vào lửa. (2) Q 7 - Chương 008: Đổ dầu vào lửa. (2)

Thiệu Soái xong việc bỏ đi, ma túy, một thứ tưởng chừng xa cách với người bình thường, không tiếp xúc không biết, giờ bọn họ thăm dò hơn 30 đại lý cung cấp ma túy lẻ. Về lý luận mà nói đám này vẫn thuộc về loại bán gói nhỏ, phương thức là giao tiền trước, hàng sau, bọn chúng chỉ vẻn vẹn có tài khoản QQ, ngân hàng và số di động.

"Làm sao lôi được lũ khốn này ra đây?"

Trở về xe, Thiệu Soái nhìn một số mã số tài khoản, di động trên laptop mà phiền muộn, cái đám sâu hại kia đi bắt bọn bán ma túy thành nghiện rồi, chỉ là tiến triển không là bao, đa phần là con nghiện mạo hiểm kiếm thuốc dùng, nghiêm khắc mà nói là người bị hại.

Cùng lúc đó Lý Mân đem phân tích IP của tài khoản QQ cho Lão Nhâm, cô hoàn thành trong lúc rảnh, không biết là nhiệm vụ gì, cô không hỏi.

Lạc Gia Long ở trung tâm thông tin cũng lén lút truyền một bản tài liệu cho Thử Tiêu, trình tự bình thường rất rườm rà, đi cửa sau thì khỏi.

Những tin tức không ai biết đó cuối cùng hiển thị trên PDA của Dư Tội, y đưa mọi người truyền tay nhau xem: “ Ra tay với ai giờ?”

Chỉ một tuần thôi mà đội ngũ này đã sắp thành cướp chuyên nghiệp rồi, bắt người, lục soát, tống tiền, đợi đối phương không còn một xu dính túi thì ném cho vài trăm cứu mạng, lập tức sẽ khai sạch sành sanh.

“ Không dễ, bọn chúng căn bản không đụng vào ma túy, không có chứng cứ.” Đậu Hiểu Ba lắc đầu:

“ Cứ đi cướp của người ta mãi thế à?” Làm đi làm lại một việc, đối phương lại không có sức phản kháng, Hùng Kiếm Phi mất hứng rồi:

“ Cướp cũng phải có lý do chứ, dọa chúng không được à?” Tôn Nghệ lái xe vòng vèo cũng chán:

Thử Tiêu nghe họ lời ra tiếng vào khinh bỉ nói: “ Làm lưu manh đúng là không dễ, nhưng có giấy phép mà không biết làm lưu manh thì các cậu quá kém.”

Nói một cái chuốc lấy tiếng chửi, Dư Tội can ngăn hỏi lần nữa, Bánh Đậu nói thẳng: “ Dư Nhi, chuyện gì cũng phải chừng mực thôi, cậu không có chứng cứ chứng minh người ta dính tới ma túy, không thể chỉnh người ta như thế.”

“ Đúng thế, bọn này khác đám bán lẻ, khai ra là ngồi chục năm, chắc chắn cắn chặt răng không nói.” Hùng Kiếm Phi thấy nhiều rồi, đó là vấn đề mà trình tự tư pháp không giải quyết được:

“ Các anh đổi góc nhìn đi, chúng ta đâu muốn định tội của chúng, chúng ta đòi tiền mà, chả lẽ khó thế à?” Dư Tội cười gằn:

“ Đây là nhiệm vụ của sở tỉnh thật sao?” Đậu Hiểu Ba vẫn còn hoài nghi:

“ Kiểu như thế, mọi con đường đều dẫn tới La Mã, đám người này nếu bị chúng ta chỉnh thảm rồi, tôi không tin là không có kẻ nào nhảy ra.”

Té ra muốn câu cá lớn, Tôn Nghệ mắng: “ Con mẹ nó cậu chán sống rồi, thèm lập công điên luôn sao?”

Thử Tiêu ở phía sau đếm tiền nói:” Ngày ngày chia tiền, sống kích thích thế này, cái gì mà chán sống chán chết, cho trăm lá gan, hắn cũng không dám động tới phó cục Dư.”

Dù sao mấy ngày qua rất sướng, trước kia làm chuyện gì cũng phải cẩn thận cái này, dè chừng cái kia, giờ Thư Tiêu đi theo phó cục Dư sướng rồi, làm cảnh sát lại được hưởng thụ khoái cảm phạm tội.

Một câu thôi: Sướng vãi.

7 giờ sáng ngày 11 tháng 4, hôm đó định sẵn là một ngày đặc thù, cục chống ma túy tỉnh phong tỏa hai tuần chưa gỡ bỏ, hôm nay toàn bộ nhân viên bị gọi tới phòng hội nghị, lãnh đạo cục hàng đầu bất an thì thầm.

Ba người rời tỉnh chấp hành nhiệm vụ, một phản bội, hai không rõ tung tích, nghe nói vì sai lầm trọng đại này mà hành động lớn của cục chống ma túy quốc gia chết yểu, chi tiết không ai rõ, nhưng từ những người không rõ thân phận trú trong cục nhìn ra, cơn địa chấn ấp ủ thời gian dài sắp bùng phát.

Cách đó 17 km, một đội xe rời khỏi sở công an tỉnh, xe ở giữa Hứa Bình Thu đang xem điện thoại, hôm nay không dùng lái xe, ngồi ở ghế lái là Nhâm Hồng Thành.

“ Lão Hứa này ...”

“ Nói đi, việc gì phải ngập ngừng thế? Anh lo cái gì?” Hứa Bình Thu xem hai lượt cất di động đi: “ Mà tôi cũng có việc muốn hỏi anh.”

“ Cục chống ma túy thay máu là chuyện cấp bách, nhưng tới giờ vẫn chưa biết ai để lộ bí mật, còn nữa, cả công xưởng chế ma túy, tôi không tin là thành phố sâu trong nội địa như chúng ta có công xưởng chế tạo, hàng ở tình xung quanh do chúng ta cung cấp à? Anh thấy có khả năng không? Tôi thấy phòng số 9 cũng dựa vào suy đoán thôi.” Nhâm Hồng Thành chép miệng, đây không phải vấn đề tin hay không, bọn họ ở trên một cấp:” Bọn họ tới tình huống chi tiết cũng che đậy không cho chúng ta biết thì phải làm sao? Lão Hứa, anh thấy liệu cục trưởng Liêu có ...”

“ Một chính ba phó, ban thực địa, ban bảo mật, toàn bộ điều khỏi chức vụ.” Hứa Bình Thu thở dài, ông không ngờ quyết tâm bên trên lớn như vậy:

Nhâm Hồng Thành không ý kiến gì về vấn đề này, chuyện như thế đi tới đâu cũng thối hoắc: “ Phải rồi, mấy thằng nhóc của anh sắp thành thổ phỉ chuyên nghiệp, chặn cướp của 47 tên bán lẻ, tiền nộp về đã hơn 50 vạn, tôi đoán chúng ăn chặn không ít.”

Cho dù biết mặt này là sở trường của Dư Tội, không ngờ y mạnh tay như vậy, song đã có chuẩn bị nên năng lực tiếp nhận của Hứa Bình Thu còn cao hơn thế: “ Tôi biết rồi, bọn sâu hại này tụ lại một chỗ thì lật tung trời lên là bình thường.”

“ Phải cảnh cáo chúng thôi, nếu không quen tay khó bỏ phiền lắm.” Nhâm Hồng Thành thấy nhiều chuyện như vậy rồi:

“ Chưa đủ hỏa hầu đâu, tôi thấy chúng đang chuẩn bị gom manh mối, đánh từ dưới lên, không phạm tội sao đả kích tội phạm được, tôi sợ là sợ tốc độ chưa đủ ... Đúng là nên cảnh cáo” Hứa Bình Thu rút di động ra gọi điện, bên kia vừa bắt máy là mắng luôn: “ Cậu đừng báo cáo với tôi là chỉ có chút năng lực đó thôi nhé, toàn là tinh anh năm xưa, vậy mà chỉ tóm được bọn bán lẽ đầu đường à? ... Cái gì, bước tiếp theo nên làm gì à, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tự nghĩ cách đi, tôi chỉ cần kết quả ... Ai không dám làm nói với hắn tới đồn công an Đại Bằng Trang báo cáo, cuốn xéo ... Thứ ăn hại, thuê đám hiệp cảnh còn có ích hơn các cậu.”

Mắng mỏ một hồi, Lão Hứa đắc ý thu điện thoại lại. Lão Nhầm há hốc mồm, thế này đâu phải cảnh cáo, mà là đổ dầu vào lửa mới đúng.

“ Lão Hứa, anh lại bắt đầu vượt giới hạn rồi đấy.” Lần này Nhâm Hồng Thành quay sang cảnh báo Hứa Bình Thu:

“ Có kẻ vượt quá giới hạn của chúng ta mới đúng, phản bội, lộ tin, mất tích, định thông qua đả kích chúng ta kiếm cảm giác thành tựu sao?” Hứa Bình Thu ánh mắt thâm trầm: “ Đã thế còn giới hạn gì nữa, tôi chuẩn bị cho chúng lấy máu trả máu.”

Ngày hôm đó ba vị phó cục cùng cục trưởng cục chống ma túy, toàn bộ đình chỉ, nhân viên trung tầng nắm giữ thông tin nhân viên thực địa tới văn phòng cục, tổng cộng 71 người bị đình chỉ, sở trưởng Thôi đau lòng phát biểu:

"Các đồng chí, quyết định này tôi đã áp xuống nhiều ngày không nỡ đưa ra, vì làm thế là nghi ngờ toàn bộ đồng chí của chúng ta, bất kể thế nào lòng người cũng sẽ mất, đội ngũ sẽ sụp đổ, đây là điều tôi không muốn thấy nhất ... Nhưng tôi không thể không đưa ra quyết định, kẻ lộ bí mật ở trong số mọi người, tôi không mong kẻ đó tự đứng ra, nhưng tôi mong mọi người thử hỏi lương tâm, vì lần tiết lộ này mà hành động thất bại, nghi phạm tử vong, sinh mệnh của chiến hữu bị uy hiếp, chuyện làm người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng đó, ai nỡ lòng làm chứ? Dù không có chức trách cảnh sát thì cũng phải có lương tâm của con người chứ? Tiến tuyến đổ máu, sao có thể đâm dao sau lưng nữa? Đó là đồng chí, chiến hữu của mọi người đấy ...”

Hiện trường mất khống chế, chuyện liên quan tới vấn đề bảo mật, nhân viên phòng số 9 vội ngăn cản sở trưởng Thôi đang kích động tiết lộ thêm. Phía dưới xôn xao, không rõ nội tình việc này lớn cỡ nào, nếu vì nguyên nhân nghề nghiệp mà ảnh hưởng tới an nguy của người nhà thì đó là giới hạn cuối cùng.

Hội nghị kết thúc nhanh chóng trong hỗn loạn, Vạn Thụy Thăng và Sử Thanh Hoài được điều tới làm công tác chủ trì lâm thời căn bản không trấn áp được cục diện, đám đông phẫn nộ yêu cầu tra tới cùng xảy ra chuyện gì, cũng có người chủ động xung phong nhận nhiệm vụ, phong tỏa hai tuần, làm người người đều sắp điên rồi ...

Song người phòng số 9 vẫn chỉ có câu trả lời không đổi: Đang điều tra.

Bình Luận (0)
Comment