Công tác liền bắt đầu như thế, có câu học cái tốt ba năm, học cái xấu ba ngày, có người đi đầu, có người gánh trách nhiệm, rất nhanh mọi người vượt qua kỳ thích ứng, đi khắp nơi săn tìm kẻ bán ma túy lẻ.
Một tuần sau, từ đường Lò Gạch tới đường Hòa Bình, từ Tinh Hà Loan tới trấn Thanh Nguyên đều có tên bán lẻ ma túy bị cánh sát lai lịch bất minh chặn đường, đám này chẳng sợ cảnh sát, cùng lắm vào vài tháng ra lại làm nghề cũ.
Nhưng chúng sợ đám cảnh sát này, vì người ta không hỏi gì cả, cướp đồ, soát người, sau đó đánh một trận tống tiền, có kẻ một tuần bị bắt bốn lần, mất 3 vạn, tới mức không chịu nổi, chuyện đầu tiên hắn làm không ngờ lại là ….
Báo cảnh sát.
Phòng trực ban, đồn công an trấn Đồng Quan.
Giữa trưa có người chạy vào, dân cảnh trong đồn đều nhận ra, họ Bạch tên Đại Dũng, loại điển hình của loại từ con nghiện thành bán ma túy, ra vào trại giam như cơm bữa, dân cảnh đau đầu, chứ không à, hắn ở lỳ trong đồn không đi, đòi báo cảnh sát.
“ Tiểu Bạch, rốt cuộc có chuyện gì, cướp, đánh nhau hay tống tiền ?” Dân cảnh nghi hoặc:
“ Úi úi, anh nói đúng, có hết.”
“ Vớ vẩn, cái trấn này ai mà không biết mày là ai, ma mới tin mày.” Dân cảnh trừng mắt:
“ Thật đấy, sao anh không tin tôi, chúng ấn tôi xuống tát bôm bốp, mặt còn sưng này, đánh xong còn cướp tiền ... Hôm sau lại tới ... Tôi kiếm tiền dễ lắm chắc ...” Bạch Đại Dung khóc rưng rức, tựa hồ có oan ức vô tận không biết tỏ cùng ai:
Dân cảnh bực mình: “ Nói rõ, cướp bao tiền?”
“ Hơn hai vạn.”
“ Bao nhiêu?”
“ Hơn hai vạn.”
“ Láo toét, mày làm gì có chừng ấy tiền, móc ra 2000 cho tao xem.” Dân cảnh vỗ bàn, cái loại rách nát này đào đâu ra 2 vạn trên người cho người ta cướp:
“ Trời đất chứng giám, tôi bị cướp 2 vạn, đó là tiền hàng chuẩn bị cho Minh ca, tôi bán mấy tháng mới có chút đó thôi .. Chính cảnh sát các anh làm, tôi nhớ mặt chúng, có tên trông như Gấu Chó ấy, nhìn là biết đám cảnh sát bẩn ...” Bạch Đại Dũng thấy dân cảnh không tin vật ra khóc, đấm bàn liên hồi, động tĩnh quá lớn, kéo không ít người tới nhìn, chả ai lạ cái loại này, chào hỏi lẫn trêu chọc làm hắn cương lên: “ Nhìn cái gì, tôi là người bị hại, các anh không giải quyết tôi không đi ...”
Giở trò cùn rồi, dân cảnh tóm lấy sơ hở, thong thả nói: “ Vấn đề đương nhiên là sẽ giải quyết, vừa rồi mày nói là bán mấy tháng mới được hai vạn, tức là bán ...”
Bạch Đại Dũng ngậm miệng, sau đó rối rít xua tay: “ Tôi không nói, nói linh tinh thôi, đầu tôi bị kích thích, do cảnh sát các anh đánh đấy, chuyện đó chưa xong thôi, tôi kiện lên trên.”
“ À, ra là đầu óc không tỉnh táo à, có thể thông cảm.” Dân cảnh khác ở ngoài nghe thế gật gù:
“ Đúng, đúng thế đấy ạ, anh này nói đúng” Bạch Đại Dũng gật đầu vội:
Không ngờ dân cảnh vỗ bàn rống: “ Đầu óc không tỉnh táo thì báo án cái gì, cút xéo, báo án giả cũng là phạm pháp.”
Những người khác cũng ném ánh mắt căm ghét: “ Cút đi.”
Đám cảnh sát trong đồn xua đuổi, có người tiện thể đá cho vài cái, đồn còn cả đống vấn đề chưa giải quyết, ai thèm để ý loại này, dù bị đồng bọn hay đối thủ cạnh tranh cướp tiền thì cũng đáng đời lắm.
Xem ra gặp báo ứng rồi, Bạch Đại Dũng cuống cuồng bỏ chạy, chạy rất xa rồi mới lẩm bẩm:” Bảo sao xã hội ngày càng đen tối, giờ hiểu rồi, đều do lũ cảnh sát mà ra hết.”
Hắn vừa đi vừa nghĩ xem phải làm sao, thực sự cùng đường rồi, tiền thì hết mà làm ăn cũng chẳng nổi, chả lẽ vào trại, nơi đó có ăn có ở, bệnh nặng được chữa trị, nhắm mắt xuôi tay được chôn cất. Đi một lúc cơn lên, toàn thân mệt mỏi, vội vàng kiếm chỗ vắng vẻ không người, lục lọi túi còn ít hàng dự phòng, mũi khụt khịt, lấy bật lửa ra chuẩn bị hít thì ...
Rào! Một cột nước bất thình lình từ trên dội xuống, lửa tắt ngúm đã đành, còn tí hàng cũng chảy sạch.
“ Ai đấy, tao chọc vào nhà mày à, có cho người ta sống nữa không?”
Ái dà, nhìn thấy là ai rồi, hắn rùng mình, cuống cuồng bỏ chạy, lũ ác ôn kia chứ ai, Bạch Đại Dũng ra vào trại như cơm bữa chưa gặp đám người n ào vô lại như thế.
Hết chạy rồi, ngõ bị chặn, phía bên kia có hai người đợi sẵn, Bạch Đại Dũng bò về, nhìn thấy tên giống Gấu Chó, tên này ác nhất, cho cái tát đau cũng đau tới tế một bên mặt.
“ Sao mày không khôn ra nhỉ? Chạy nổi không?” Tên tầm trung cười tủm tỉm hỏi:
Bạch Đại Dũng cùng đường liều, phanh cơ thể com nhom bẩn thỉu lở loét ra:” Ai chạy, tiền hết rồi, lão tử chỉ còn lại một thân giang mai thôi, các người làm gì được.”
“ Đúng, đã khốn nạn thế lại còn báo cảnh sát nữa, chán sống thật rồi.”
Nụ cười tên đó hết sức âm u, nhớ lại đãi ngộ ở đồn công an, Bạch Đại Dũng không biết là lên cơn nghiện hay là thống khổ thật, sụt sùi khóc: “ Các ông ơi, các chú ơi, mọi người đừng bắt nạt người khác vậy chứ, có chút tình người được không? Dù gì chúng ta cũng là con người mà.”
“ Được chứ, chúng tôi cũng có tình người lắm.” Dư Tội tay nhón cái gói nhỏ ném tới, tên kia như vớ được vàng tóm lấy, dùng áo che gió, bật lửa rít vài hơi, sau đó ngã vật ra đất, ngửa mặt lên trời giống thấy thế giới cực lạc.
Hùng Kiếm Phi nhìn ngón tay đã hoại tử của tên này mà lắc đầu, cứu vớt chỉ là từ trên giấy tờ, loại người này không thể thương hại được, nghe nói hắn bốn lần vào trại cai nghiện, cha mẹ vợ con đều không nhận hắn nữa.
Dư Tội đá hắn, phun ra hai ngụm nước khoáng, khó lắm mới làm hắn tỉnh lại, Bạch Đại Dũng như biến thành cười khác:” Tao nhớ mặt mày rồi, tao sẽ tố cáo mày ... Mà thằng chó, mày có phải là cảnh sát không?”
“ Tao đương nhiên là cảnh sát, nhưng là cảnh sát lột da.”
Bạch Đại Dũng hít sau một hơi:” Cho một liều nữa, bọn mày muốn làm gì thì làm.”
“ Đừng sợ chúng ta giao dịch đi.”
“ Tao đã bị bọn mày lột sạch rồi, mày còn muốn giao dịch cái gì?”
“ Chính vì bị lột sạch mới có nhu cầu chứ. “ Dư Tội lấy ra cái túi nhỏ ra dụ, thu hút ánh mắt tham lam của hắn:” Nói xem mày lấy hàng ở đâu?”
Bạch Đại Dũng bò dậy chạy luôn, Hùng Kiếm Phi đã một phát văng ngược lại, hắn rên rỉ:” Đừng đánh, đừng đánh, tôi không biết, chỉ biết hắn tên là Minh ca ...”
Đối phó với loại người này dễ lắm, cả cha mẹ hắn cũng sẵn sàng đem bán lấy thuốc hít.
Không lâu sau đám cảnh sát lặng lẽ rời ngõ, Bạch Đại Dũng đếm số tiền đã mất nay đã quay về, ăn vài trận đòn, không hiểu sao lại hạnh phúc như thế.
Mấy ngày qua Thiệu Soái cũng bận rộn, hắn đang hoạt động ở con phố ngoài tiểu khu, vừa phơi nắng vừa nói gì đó, bên cạnh có người lắng nghe ... Cũng không thể nói là lắng nghe, đó là nữ nhân có chút đờ đẫn, hai mắt thất thần, mặt trắng nhợt, giống người thần kinh không bình thường.
Nghe nói là bà chủ hiệu bán hoa, mười mấy năm kinh doanh mở tới 5 cửa hiệu, làm ăn cực lớn, có điều sau khi nghiện rồi chỉ dùng mười mấy tháng đốt sạch gia sản, bây giờ đành trú thân tầng hầm.
- Chị Hoa, tôi không phải người xấu, nói cho tôi đi, tôi không để chị thiệt ...
Thiệu Soái biết làm thế nào, xoè ra mấy tờ tiền, mắt chị Hoa tức thì sáng lên, song hắn rút tiền về:” Đây là giao dịch.”
Chị Hoa không cần suy nghĩ, viết ra tên người, địa chỉ, điện thoại, sau đó giật lấy tiền bỏ chạy.