Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 778 - Q7 - Chương 006: Ma Túy Khắp Nơi. (3)

Q7 - Chương 006: Ma túy khắp nơi. (3) Q7 - Chương 006: Ma túy khắp nơi. (3)

Tôn Nghệ, Hùng Kiếm Phi một trước một sau rời ngõ, xe không có, không chấp hành nhiệm vụ không được dùng xe, giờ quản nghiêm lắm, ai bảo trước kia đi lái xe tới trợ uy cho Dư Tội, sau đó còn tự tiện dùng xe của đội đột kích sòng bạc.

Đi xe bus, qua mười mấy trạm mới tới phân cục khu khai phát, úi cha, đơn vị mới có khác, nhà lầu sáng sủa, sân vườn rộng lớn, cây cối, bồn hoa, bãi cỏ, bãi đỗ toàn xe mới. Trời ông chủ công ty nào thế kia, nhìn bộ dạng chắc vừa đi đưa tiền đút lót đấy ... Đố kỵ, đố kỵ quá ... để Dư Tội làm lãnh đạo nơi này, đúng là không còn lẽ trời nữa.

Mấy anh em gặp nhau, ôm một cái bắt đầu không có lời gì hay ho, Thử Tiêu béo như lợn, Tôn Nghệ gầy như khỉ, Gấu Chó ngày càng ngốc, Bánh Đậu không béo không gầy ngày càng giống chó nghiệp vụ.

Đúng hai giờ, phó cục Dư xuất hiện ở phòng hội nghị, tùy ý xua tay: “ Đúng giờ đấy, chào các đồng chí.”

Vênh váo quá, các anh em vừa gặp đã chướng mắt rồi, nhưng trên dưới rõ ràng, không ai dám nói tùy tiện, dù gì cũng đang ở trong đơn vị.

Dư Tội đi lên trên cùng, nói thẳng: “ Tôi đi vào vấn đề luôn, ở đây có văn kiện, mọi người chuẩn bị xem đi.”

Mỗi người một bản, thông báo các đơn vị tích cực đả kích, cải tạo người mua bán sử dụng ma túy trong địa bàn, loại văn kiện kiểu này rất nhiều, chống trộm cắp trong kỳ nghỉ lệ, bảo vệ xuân vận, đả kích đua xe ... v... v...v ... Có quá nhiều nên chẳng ai coi trọng.

Dư Tội nói thêm: “ Đây là fax của sở tỉnh, các khu đều lựa chọn cán bộ trẻ có tài, đảm nhận tổ trưởng tiểu tổ, chỉ có thế thôi, một là để anh em có thời gian nghỉ ngơi, hai rảnh rỗi làm chút việc, đơn giản không?”

Quá đơn giản luôn, Hùng Kiếm Phi thật thà hỏi: “ Có trợ cấp không?”

“ Có.” Dư Tội gật đầu:

“ Có xe không, đừng bảo tôi lái xe van, kiểu trợ lực cơ giới mệt lắm.” Tôn Nghệ ý kiến:

“ Có, chắc chắn không phải xe van.”

“ Nam nữ phối hợp chứ?” Bánh Đậu khấp khởi hi vọng:

“ Cái này thì không, song cũng không cần, cách thỏa mãn nhu cầu sinh lý không cần nữ nhân nhiều lắm, anh sở trường mà.”

Mọi người cười khùng khục, phó cục Dư làm lãnh đạo rồi vẫn hạ tiện như thế làm anh em thấy thân thiết hơn nhiều.

Ở đây chỉ có Thử Tiêu là tương đối tỉnh táo, cảm giác Dư Tội che dấu cái gì đó:” Trong này có nói tới triển khai điều tra nghiên cứu, phải làm thế nào, tới cục chống ma túy ghi chép à?”

“ Hay dở gì cũng là chỉ đạo viên rồi còn kém cỏi như thế, phải đi chép sao, sai liên lạc viên đi làm.” Dư Tội đập cặp hồ sơ xuống, rất có uy lãnh đạo:

Xem ra không có vấn đề gì rồi, nhiệm vụ nhẹ nhàng lại có trợ cấp, ăn đứt ở đội vất vả mà chả được gì, mọi người bắt đầu thảo luận nghỉ ngơi ăn uống ra sao.

Dư Tội nghe vậy xua tay:” Này này các đồng chí, không thể chỉ chơi đâu đấy, đây là nhiệm vụ đả kích ma túy rất quan trọng, tôi nhấn mạnh lần nữa, tiếp theo các đồng chí phải thống nhất công tác dưới sự chỉ huy của phó cục trưởng, tổ tưởng tổ điều tra nghiên cứu ...”

“ Cậu đừng đắc ý như vậy được không?” Thử Tiêu làu bàu:

“ Đúng thế, cậu không cần nhấn mạnh tôi cũng biết cậu là Phó .. Cục trưởng.” Hùng Kiếm Phi cũng tạo phản:

Dư Tội biết mình làm lãnh đạo khiến đám anh tâm lý mất cân bằng, chắp tay một vòng:” Được, vậy tôi không coi mình là lãnh đạo nữa, ai còn coi tôi là lãnh đạo, tôi trở mặt, đây là chuyện tốt, tôi ngay lập tức nghĩ tới anh em, mọi người còn muốn gì nữa.”

Cũng phải, chuyện tốt thế này không có anh em làm lãnh đạo thì kiếm đâu ra chứ, mọi người có chút áy náy.

“ Tốt, giờ là chuyện đầu tiên của tổ điều tra kiên cứu.” Mọi người tức thì nghiêm túc lắng nghe, ai ngờ Dư Tội toét miệng cười, rút trong túi ra cọc tiền ném thẳng lên bàn:” Kinh phí lẫn trợ cấp, mỗi người 3 nghìn.”

Oa, phòng họp có vài người thôi mà náo loạn như cái chợ, ai nấy cười lệch mồm, hăm hở đếm tiền, Thử Tiêu đút túi nhanh như chớp:” Tôi biết mà, chỗ Dư Nhi thế nào có chuyện hay mà.”

“ Đúng thật, đại đội 2 cuối năm phát có 500.” Tôn Nghệ, Hùng Kiếm Phi hạnh phúc muốn khóc, ở cái đội đó muốn làm cảnh sát bẩn cũng khó, đội trưởng nghiêm lắm, còn phúc lợi à? Thanh toán tiền xăng xe cho là may rồi.

Bánh Đậu thì hít hít mùi tiền như chó hít ma túy.

Dư Tội đứng dậy: “ Đi thôi, chuyện thứ hai, càng đơn giản, tôi dẫn mọi người đi tiêu tiền, chỉ cần các anh có gan, sau này tôi phát tiền mỗi ngày.”

Fu-ck, thú huyết sôi trào rồi, sĩ khí cao chưa từng có, đội ngũ hiên ngang xuống lầu, ai nấy ưỡn thẳng lưng, người qua lại đều đứng sang đường chào phó cục. Cả đám lái xe của phân cục, Dư Tội bắt đầu giao mục tiêu cho mọi người.

A, ra là đi bắt người, không ai nghĩ gì, loại bán lẻ này dễ như bỡn.

Tiếp theo đó một vị công tác buôn bán ma túy ở đường Lò Gạch gặp xúi xẻo, đầu tiên có người đen đen vóc người tầm trung đi tới gần, vẻ mặt hoang mang, ánh mắt dài dại, miệng chóp chép nhìn ngang ngó dọc, tám thành là lên cơn nghiện rồi, song hàng không bán cho người lạ, đó là quy củ nghề này.

Người kia chợt gọi:” Ê ê, Tiểu Biện Tử hả, bán cho hai cữ.”

“ Nhầm người rồi.”

“ Giả vờ cái buổi, ai chả biết mày ... Tao có tiền, mày lấy không ... Mau lên ...” Người đó nước mắt chảy dài như gặp đại tang:

Bọn này cơn lên là chúng bất chấp, Tiểu Biện Tử bị quấn lấy, hỏi nhỏ:” Hít hay tiêm?”

“ Đập.”

Bột hít, nước tiêm, đá đập, cách dùng khác nhau mà thôi, Biện Tử lắc đầu:” Tôi không có, thời gian này khan hàng ... Làm ít bột dùng tạm đi, sao lại để tới mức này, phải chuẩn bị trước chứ ... Trước kia lấy hàng của ai?”

“ Mau, mau, chịu không nổi nữa ... Tiền đây, cái gì cũng được.” Người kia sốt ruột lắm rồi:

Tiểu Biện Tử lấy tiền, nhanh tay nhét cho người kia gói nhỏ.

Không ngờ không rút tay được về nữa, cạch, tay bị còng rồi, Tiểu Biện Tử hét lên bị Dư Tội đá lăn lông lốc, sau đó mấy người đi đường đột nhiên như lang như sói xông tới đè xuống.

“ Ha ha ha, đóng giả giống thật.” Thử Tiêu cười ha hả:

Dư Tội lau mắt:” Mẹ nó Thử Tiêu, anh cố ý à, bôi mù tạt vào mắt tôi rồi.”

Thử Tiêu tất nhiên là cố ý, không thèm để ý tới y, đánh nhanh thắng nhanh, lôi thằng kia lên xe, tiền có hơn 2000, hàng có 5 gói nhỏ, giấy tờ tuyệt đối không có, sau khi bị bắt không nói không rằng, nhìn với anh mắt thù hận.

Xe đi một đoạn không xa, tới Ngũ Lý Kiều dừng lại ở chỗ vắng, Dư Tội xuống xe gọi:” Kéo hắn xuống.”

Hai người áp giải xuống, Dư Tội không nhiều lời, vung tay tát liên hồi, tát tới tay đỏ rát mới dừng:” Nghèo quá đấy, toàn thân có 2000, nói, muốn vào trong vài tháng hay muốn bỏ tiền?”

Tiểu Biện Tử máu mũi nhoe nhoét vội vàng nói:” Bỏ tiền, bỏ tiền.”

“ Giá cả rõ ràng, một vạn, chuyện coi như dừng ở đây, 10 phút sau không làm được thì đưa về phân cục.”

“ Được ạ, được ạ.” Tiểu Biện Tử biết gặp phải cảnh sát bẩn rồi, kích động nói:

Quả nhiên là được, Tiểu Biện Tử gọi điện, mấy phút sau có người mang tiền tới, cưỡi xe mô tô ném cục tiền lao vút qua.

Mất có 7 phút, Dư Tội nhặt tiền lên, quan sát xung quanh, không thấy camera đút tiền vào túi, lấy chìa khó mở còng, đá một phát:” Cút.”

Tiểu Biện Tử như được đại xá, chay như bay, Hùng Kiếm Phi và Bánh Đậu sợ tới im re, Tôn Nghệ run run hỏi: “ Dư Nhi, cậu dám làm thật à?”

Trắng trợn như thế, cả Thử Tiêu quen làm càn cũng khiếp vía, Dư Tội thản nhiên như không: “ Có gì không dám, hay tôi chia mọi người nhé.”

Mọi người rối rít xua tay chạy mất, không ai dám cầm tiền.

Bình Luận (0)
Comment