“ Hay thật, trước kia không phát hiện ra anh có bản lĩnh này.” Dư Tội nhìn Đậu Hiểu Ba giao lưu với mấy con chó mà tặc lưỡi, hồi ở trường thấy tên này trừ thông đồng chơi trò cờ gian bạc lận với Thử Tiêu ra thì chẳng có bản lĩnh gì:
“ Cậu coi nó là bạn thì nó coi cậu là bạn, cậu coi nó là súc vật, trong mắt nó, cậu cũng là súc vật ... Thử Tiêu, về nghỉ đi, lát nữa đi làm.” Đậu Hiểu Ba nói một câu con chó chạy về lồng ngồi:
“ Thử Tiêu mà biết sẽ bóp chết anh.” Dư Tội dọa:
“ Ha ha, cậu ta biết lâu rồi, đoán xem cậu ta nói gì, nói điều này chứng tỏ tôi thầm yêu cậu ta, đó là tình cảm sẽ gầy thuần khiết.”
Nghe đúng giọng điệu Thử Tiêu rồi, hai người cùng cười dài, đi vào gian phòng rất đơn giản, đây là công tác đặc thù, có thể xem như loại công việc bí mật. Bánh Đậu đem thứ chuẩn bị sẵn đưa Dư Tội: “ Không được truyền ra ngoài.”
“ Đưa đây, tôi đã là phó cục trưởng còn cần anh nhắc à?” Dư Tội cướp ngay lấy, cất đi, lần này chuyên môn tới xin tư liệu học tập này.
“ Dư Nhi, sao lại muốn học về ma túy?” Bánh Đậu không hiểu, người anh em này có phải loại chăm học đâu:
“ Muốn kiếm thêm chút công lao không được à? Bánh Đậu, có dễ không?”
“ Ha ha ha, lúc mới vào tôi cũng hỏi như cậu, bây giờ bọn bán ma túy lợi hại lắm, chủng loại đa dạng, bọn chúng có thể từ những nguyên liệu công thương, làm ra thứ khiến cơ thể con người hưng phấn ... Ài, không dễ đâu, đến chó nghiệp vụ còn gặp khó, không đơn thuần là mấy gói bột như trước kia nữa rồi.”
“ Vậy anh hiểu ma túy có nhiều không?” Dư Tội hỏi:
Đậu Hiểu Ba giơ ngón giữa lên: “ Cậu mới làm quan có vài ngày đã quan liêu thế rồi, không nhiều mà tôi lại ở đây đi kiểm tra à, những thứ tiêu khiển ở nhà khách, KTV, vũ trường, chưa chắc đã đa dạng bằng sân bay.”
“ Vậy anh nhìn thấy thứ này chưa?” Dư Tội đưa di động tới, một cái ống như thuốc tiêm:
Bánh Đậu xem kỹ, đoán: “ Hẳn là thứ dạng nước Thần Tiên, hiệu quả cao, có thể hưng phấn 24 tiếng, công năng chủ yếu dùng ở trên giường. Song ma túy dù nhẹ nhất cũng là chất độc, mà tính gây nghiện của chất hóa học càng mạnh hơn loại thực vật, càng khó cai.”
Cách vài năm đúng là phải nhìn với con mắt khác rồi, Bánh Đậu giới thiệu cho Dư Tội thủ đoạn dấu hàng của cả bọn bán ma túy lẫn con nghiện, trong nhẫn, bút bi, khe áo thậm chí gần đây phá một vụ dùng ngực nữ nhân dấu ma túy.
Dư Tội càng nghe càng si mê, Bánh Đậu hoảng hốt: “ Này này, cậu đừng nhìn tôi như thế, anh đây không mông không vú, nhìn thế sợ lắm.”
“ Ha ha ha, hoàn cảnh công tác của anh có phải nhiều năm rồi không thấy mông với vú.”
Nhắc tới mà đau lòng, Bánh Đậu sụt xùi: “ Ngoại trừ cái của Thử Tiêu, lâu lắm rồi chưa thấy vú là cái gì nữa.”
“ Có muốn điều động công tác không?” Dư Tội ưỡn ngực chỉ chỉ bản thân: “ Phó cục trưởng.”
Bánh Đậu mồm mở lớn dần tới mức hết cỡ, đấm bàn ra vẻ đau khổ tột cùng: “ Tổ chức mù mắt thành ra thế này, đề bạt người như cậu làm phó cục trưởng, đã chứng minh rằng người thành thật như tôi hết hi vọng rồi.”
Đoán chừng không tin phó cục trưởng nhỏ xíu, còn là phân cục, biên chế cục chống ma túy đâu phải Dư Tội có thể ảnh hưởng.
“ Không tin thì thôi vậy, đổi chủ đề, các anh nghỉ ngơi thế nào?”
“ Còn thế nào, không tăng ca là may, nói gì tới nghỉ ngơi.”
Tới lúc quan trọng rồi, Dư Tội vươn cổ ra: “ Hay thế này, tôi mượn anh tới phân cục khu khai phát vài tháng, sau đó kiếm đường đổi công tác ... Không cho mượn tôi nghĩ cách giúp anh nghỉ phép ... Không nghỉ ngơi một tháng.”
Bánh Đậu không tin: “ Này làm lãnh đạo rồi nên rảnh rỗi tới trêu người anh em cùng khổ này à, cậu nếu có bản lĩnh làm thử xem.”
“ Chả, vài năm không gặp, tín nhiệm chẳng còn ... Nghe rõ đây, mai tới văn phòng tìm tôi, có chuyện hay, không tới đảm bảo anh hối hận.” Dư Tội không nhiều lời, đứng dậy vẫy tay đi:
Bánh Đậu coi như nói đùa, tiễn nửa đường có thông báo khẩn cấp, vội vàng chạy về, lệnh thay đổi người kiểm tra, sau đó điện thoại lãnh đạo gọi tới, ngay hôm nay cho phép nghỉ bệnh một tháng.
Ái chà, Dư Nhi thành thần tiên rồi, Bánh Bậu tay cầm điện thoại mà lệ nóng tràn mi ...
Lịch lật sang ngày 07 tháng 4, Nhâm Hồng Thành lật xem ghi chép.
Một ngày trước, Dư Tội tìm một người tên Tôn Nghệ, ông ta tra lý lịch, tức thì mất hết hứng thú, chỉ là một lái xe của đại đội hai, chả có gì đặc biệt.
So với hai ngày trước Dư Tội muốn người tên Hùng Kiếm Phi còn là cao thủ cận chiến, năm ngoái được phần thưởng ưu tú trong đại hội võ thuật cảnh sát toàn tỉnh.
Ba ngày trước là Nghiêm Đức Tiêu, người này Nhâm Hồng Thành quá rõ, trừ đống mỡ ra thì chả có ưu điểm gì, tham ăn lười làm, thích lợi nhỏ, thích thủ đoạn nhỏ, nếu là người của ông ta thì sớm đá đít rồi.
Khá nhất là 5 ngày trước, vị đó ít ra còn làm công tác kiểm tra ma túy ở sân bay, nhưng lại là dựa vào chó nghiệp vụ, so với đội ngũ trong tưởng tượng của ông ta giống trò trẻ con quá.
Những người này đều được ban đặc vụ thông qua các tổng đội trưởng dùng đủ loại danh nghĩa điều khỏi chức vụ, hai nghỉ phép, một nghỉ bệnh, một mượn, phân lượng mấy người này trong lòng Lão Nhâm là con số 0.
Điện thoại gọi tới, ông ta nghiêm túc nhấc mày:” A lô, tôi là Nhâm Hồng Thành.”
“ Lão Nhâm, cậu ta lấy ai nữa?” Hứa Bình Thu hỏi thẳng:
“ Không ai nữa, chỉ lấy tiền, sáng nay câu ta yêu cầu trước buổi trưa phải thỏa mãn.”
“ Cất kể bao nhiêu cũng cấp cho cậu ta, yêu cầu gì cũng được, tuyệt đối không cung cấp vũ khí trang bị.”
“ Được, tôi hiểu.” Lão Nhâm hiểu giới hạn nhiệm vụ của mấy người này:
Nhâm Hồng Thành không biết, phân lượng mấy người kia trong lòng Hứa Bình Thu khác hẳn, bọn sâu hại tụ tập lại với nhau rồi, sắp có chuyện rồi ...
Kỳ thực đã bắt đầu rồi, Thử Tiêu là người rời nhà trước tiên, lái cái xe nát của hắn tới phân cục khu khai phát, lần trước Dư Tội lập công lao lớn như thế mà hắn không tham gia, lần này thế nào cũng không thể để lỡ.
Lúc đó Bánh Đậu vừa nhà về, không ngờ Dư Tội có thể cho hắn nghỉ dài hạn thật, càng không ngờ Dư Tội nhận nhiệm vụ bên trên mời hắn gia nhập, tuy biết chẳng phải chuyện hay, nhưng mà tên này liên tiếp lập công lớn, ai nấy đều nhìn thấy, thăng tiến cực nhanh, nên về nhà nghỉ vài ngày rồi vội vàng tới báo danh.
Nhóm khác là Tôn Nghệ và Hùng Kiếm Phi, đích thân đội trưởng tới tìm họ làm công tác.
Mượn người, bọn họ mong mà không được, lần trước người ta dùng vài con cừu mà lập công lớn, tiếc ơi là tiếc, hai người rời túc xá đại đội hai, Hùng Kiếm Phi hồ nghi: “ Tôn Tử này, làm gì mà thần bí thế nhỉ?”
“ Còn làm gì nữa, tôi chỉ có thể lái xe, đi làm lái xe cho cậu ấy vài ngày thôi.” Tôn Nghệ rất biết mình:
“ Vậy tôi?”
Tôn Nghệ nhìn Gấu Chó một lượt, trong đó dám anh em, tên này là người duy nhất không thay đổi, không có nhiệm vụ thì chui đầu vào túc xá ngủ, có nhiệm vụ thì cắm đầu về phía trước, chính là viên gạch trong tay lãnh đạo, bảo đâu đập đó: “ Đánh nhau.”
“ Đánh ai?”
“ Sao tôi biết, nghe lãnh đạo an bài.”
“ Đừng nói, tức chết được, xuất phát cùng nhau mà giờ ngôi lên đầu chúng ta rồi.” Hùng Kiếm Phi không phục, cảm thấy thằng Dư Nhi đó không đủ tư cách làm cảnh sát, vậy mà giờ còn làm lãnh đạo, ngồi từ xa điều động cả anh em họ: