Thiệu Soái xong việc định đi, bất ngờ Dư Tội gọi: “ Đừng đi, ngồi chơi một lúc, tôi đang phiền lòng muốn tìm người tán gẫu đây.”
“ Tôi và cậu có gì mà tán gẫu, chúng ta ở trường chưa nói chuyện với nhau câu nào, cậu có biết là trước kia tôi rất ngứa mắt với cậu không?”
“ Đúng, đúng, đây chẳng phải đề tài sao, vì sao anh cứ ghét tôi thế?” Một người không có thiện cảm với mình không khó nhận ra, Dư Tội gợi chuyện:
“ Không phải lỗi của tôi, đừng tưởng tôi không biết, cậu, Thử Tiêu, Bánh Đậu cấu kết với nhau đánh bạc với người ta, sau đó chia chác tiền sau lưng. Chưa hết, cậu đánh người ta không sao, ai đụng tới cậu, cậu gọi đám sâu hại đi báo thù ... Tôi muốn vừa mắt với cậu cũng khó lắm.”
Một thời oai hùng, Dư Tội nhớ nhất chính là quãng thời gian học trường cảnh sát, công nhận hồi đó mình khốn nạn thật, hạ giọng xuống: “ Này Thiệu Soái, giờ anh dư dả không?”
“ Đừng vay tiền, tôi kiếm chỉ đủ tôi tiêu, tiền nhà, tiền cưới vợ chưa có gì đâu.” Thiệu Soái thẳng thừng chặn trước:
“ Thế thì tốt quá.” Dư Tội nghe tới người anh em vẫn là giai cấp cùng khổ thì cười:” Hay chúng ta thương lượng, tôi kiếm cho anh một việc, kiếm vài vạn chơi.”
“ Việc gì?” Thiệu Soái rất nghi ngờ nhân phẩm của Dư Tội:
“ Kiếm cho tôi vài tên bán ma túy, bán lẻ hay đại lý đều được.”
Thiệu Soái đứng dậy đi như chạy.
“ Này này này ... Khoan đã người anh em, đừng như thế …” Dư Tội nhanh tay lao tới tóm lấy Thiệu Soái, ấn hắn lại chỗ ngồi: “ Anh đâu phải người nhát gan, vừa nói một câu thôi mà đã sợ thành như thế à? Lại chẳng phải là bảo anh đi bán ma túy, đả kích tội phạm ma túy, ai cũng có trách nhiệm kia mà ... Ngồi xuống, ngồi xuống ...”
“ Thôi đi, bảo tôi làm người bắn tin về bọn buôn ma túy cho cậu à, cậu giết tôi luôn cho rồi.” Thiệu Soái dứt khoát từ chối:
Đúng vậy, người bình thường ai muốn dính dáng tới thứ nguy hiểm cao như vậy, Dư Tôi thấy mình hơi làm khó người ta rồi, đi qua đi lại cuối cùng nói: “ Tôi đem hết nói cho anh vậy, chuyện này không phải một mình tôi có thể làm được ... Nếu anh đồng ý, tôi dứt khoát không để anh làm không công, hơn nữa tuyệt đối an toàn ... Anh tự xem đi ...”
Nói rồi đưa chiếc PDA cực kỳ bảo mật cho Thiệu Soái, Dư Tội không hề thấy mình cẩu thả.
Thiệu Soái xem, xem rất tỉ mỉ, xem một lúc ngạc nhiên nhìn Dư Tội, xem lúc nữa trừng mắt với Dư Tội, do dự rất lâu không nói gì.
Dư Tội nhìn ra hắn phẫn nộ, nhìn ra hắn hận cảnh sát, nhưng trong người hắn chảy dòng máu cảnh sát.
…… ….
4 giờ chiều Nhâm Hồng Thành mới về tới tổng đội, ông ta là sự tồn tại đặc thù ở đây, ông ta chưa bao giờ trực ban, chưa bao giờ họp hành, chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thế, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta đi muộn về sớm. Ông ta gần như không tiếp xúc với ai, ai cũng biết thân phận của ông ta nhưng chẳng ai biết ông ta làm cái gì.
Xuống xe, Nhâm Hồng Thành đi vội lên tầng thượng, tới cuối hành lang, nơi này có song sắt lưới thép, bảo mật nghiêm hơn cả phòng tài vụ, Hứa Bình Thu đã đợi sẵn ở cửa.
Nhìn nhau không nói, Nhâm Hồng Thành mở cửa ra, Hứa Bình Thu lách người đi vào: “ Thế nào?”
“ Chẳng thế nào, y không hứng thú với vụ án, nhưng lại rất để ý tới cô gái kia.”
“ Có một thứ làm cậu ta để ý là được rồi, thằng nhãi độ bụng dạ không đủ lớn, không chứa nổi cơm qua đêm.” Hứa Bình Thu cười, tuy cái tính có thù không để qua đêm của Dư Tội có hơi thiếu đầu óc, song cũng làm người ta tán thưởng:
“ Nhưng chuyện này không đúng lắm, cậu ta không được huấn luyện chuyên nghiệp về ma túy, không được chi viện, vẻn vẹn vài bức ảnh và tin tức lẻ tẻ, ông bảo cậu ta đi đâu tìm xưởng chế ma túy? Chuyện này tới giờ vẫn chỉ là suy đoán.” Nhâm Hồng Thành không trách Dư Tội không tiếp nhận nhiệm vụ cổ quái gì:
“ Vì ông không hiểu cậu ta đó thôi, không có người, cậu ta biến ra người, không có tin, cậu ta tự nghĩ cách đào, tôi chỉ muốn thấy kết quả.” Hứa Bình Thu ngồi ở bàn giữa phòng, xếp cờ:
Thế có nghĩa là chuẩn bị thua vài ván đây mà, Nhâm Hồng Thành không ngồi, tiện tay đi một quân cờ, nhiệm vụ này đã huy động mấy đặc vụ rồi, ông không hiểu Hứa Bình Thu còn vẽ rắn thêm chân làm gì:” Nếu quá trình mất kiểm soát thì sao, ông thừa biết thằng nhãi đó là thứ chuyên gây họa.”
“ Đừng ước thúc cậu ta.” Hứa Bình Thu vẫn lên pháo như thường lệ:” Ông hi vọng một người bị trói chân trói tay có thể làm được gì?”
Đổi xe, lên mã, lấy mã làm lính, dí tốt, từng bước ép tới, Lão Hứa tấn công dồn dập, Lão Nhâm phòng thủ chắc chắn vẫn ăn được bảy tám phần cờ của Hứa Bình Thu, chỉ còn lại vài con tốt, đang dương dương đắc ý thì có biến cố.
“ Ăn tướng.” Hứa Bình Thu nhảy tốt ăn tướng:
Nhâm Hồng Thành trố mắt, lại còn có kiểu chơi này à:” Phó xử trưởng Hứa, từ bao giờ mà tốt đi được bốn bước thế, lại còn nhảy chéo.”
“ Ha ha ha, quân tốt của tôi không bị quy tắc ước thúc, tôi thắng rồi nhé.” Hứa Bình Thu ngửa mặt cười dài bỏ đi, điệu bộ cực kỳ vô lại, Nhâm Hồng Thành nghiến răng nghiến lợi, thượng bất chính, báo sao hạ chẳng loạn.
….. …..
Sân bay Vũ Túc Đại Nguyên vào một ngày mưa mờ mịt đầu tháng tư, Dư Tội đi xuyên qua những chiếc taxi, xe bus, khó khăn lắm mới tìm được vị trí đỗ xe, gọi Thiệu Soái ở ghế phụ lái, Thiệu Soái xua tay bảo y tự đi.
“ Một tên thám tử tư quèn mà còn kiêu.” Dư Tội chọc một câu rồi mới chạy đi:
Nơi này với Dư Tội mà nói là rất quen thuộc, cuộc đời cảnh sát của y bắt đầu ở đây, khi đi qua máy bán vé tự động còn nhìn vài cái, vẫn nhớ hôm đó, mấy người bạn hồ nghi nhìn cái máy, giống như trai tân lần đầu thấy cô gái cởi áo, không biết ra tay thế nào.
Chớp mắt cái đã đi xa như thế này rồi, quay đầu lại tựa như giấc mộng.
Tới nơi nhân viên công tác hỏi han, có người chỉ phương hướng, đăng ký, để lại tên, sau đó đi qua hành lang của nhân viên, từ xa thấy nam tử mặc trang phục đặc cảnh, phía sau máy bay lên xuống.
Ai thế?
Nhìn cái mặt tươi roi rói, ngũ quan dúm vào một chỗ, mang vẻ hạ tiện trời sinh, chính là người anh em Bánh Đậu, cả đời chưa mấy lần nhìn máy bay vậy mà được phân cục hàng không dân dụng thuê làm nhân viên kiểm tra.
“ Ái chà chà, cục phó Dư đại giá quang lâm, nào, cho ôm một cái, sờ một cái, hưởng sái tí vận may.” Bánh Đậu giang tay ôm chầm lấy Dư Tôi, do quanh năm huấn luyện cho nên gầy đi nhiều, trông không giống anh em của Thử Tiêu nữa:
Dư Tội đẩy Bánh Đậu: “ Anh ôm thêm vài giây nữa là người ta nghĩ có vấn đề đấy.”
Bánh Đậu cười ha hả đưa tay ra làm động tác mời:” Đi, tham quan địa bàn của tôi.”
“ Chỗ anh có bận không?”
“ Thì cũng thế, kiểm tra an toàn sân bay là nghiêm nhất, thường phần tử phạm tội đi đường này.”
Công tác của Thử Tiêu là kiểm tra ngẫu nhiên hành lý trước khi đi lên máy bay, quản lý chủ yếu là những con chó nghiệp vụ uy phong lẫm liệt ở khu hành ly. Dư Tội vừa đi vào chúng sủa ầm ĩ, Bánh Đậu dỗ dành như dỗ em gái, xoa đầu thì thầm vài câu, con chó cọ cọ vào người hắn, rất thân thiết.