Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 775 - Q7 - Chương 003: Lòng Không Thay Đổi. (3)

Q7 - Chương 003: Lòng không thay đổi. (3) Q7 - Chương 003: Lòng không thay đổi. (3)

“ Ông nói thẳng vào đề tài đi, đừng quanh co.” Dư Tội bực mình cắt ngang lời nói đầy ý ám chỉ của Nhâm Hồng Thành:

“ Tôi đang nói chính đề đấy, cậu yên tâm, không ai để cậu phải liều mạng hết, nếu cần người liều mạng thì vũ cảnh nhiều lắm, đâu tới lượt cậu.”

“ Dừng, dừng lại, chắc chắn là cái bẫy, các ông chỉ nói mồm thôi, lần trước suýt hại chết lão tử.” Nói càng đơn giản thì Dư Tội càng cảnh giác:

“ Nếu cậu không bị bẫy thì đâu có ngày hôm nay?” Nhâm Hồng Thành vặn lại:

“ Đúng, nếu có hôm nay rồi còn mong tôi nhảy vào bẫy à?”

“ Cậu quá lo rồi đấy, cậu gian trá như thế, ai bẫy được cậu, tôi tìm cậu là muốn cậu đào hố giúp tôi, quyền, tiền, sắc đều có, nói thật, nếu không phải là tôi có tuổi rồi thì tôi đã tiếp nhận nhiệm vụ này.” Giọng điệu Nhâm Hồng Thành sặc mùi dự dỗ, đẩy tới một cái PDA: “ Tất cả ở trong đó.”

Dư Tôi làm ra vẻ hời hợt cầm lên thuận tiện xem qua, nhưng càng xem sắc mặt dần dần thay đổi, từ đề phòng cảnh giác rồi chuyển sang ngạc nhiên, cuối cùng thốt lên: “ Không phải chứ, lại còn có chuyện hay như vậy à? Ông không lừa trẻ con đấy chứ?”

“ Cậu thấy tôi giống người nói đùa à?”

Không, tuyệt đối là không, Dư Tội trầm ngâm: “ Ông còn chưa nói cho tôi biết tin về Lâm Vũ Tịnh, chị ấy và chuyện này có quan hệ gì?”

“ Tôi thực sự không thể nói, rốt cuộc cô ấy làm sao, cậu phải tự đi tìm, cậu sẽ biết.” Nhâm Hồng Thành tăng thêm tiền cược: “ Có thể là gánh tội danh phản bội, vĩnh viễn biến mất, nói không chừng là đã an cư ở một mảnh đất nhỏ vô danh nào đó, nói cách khác, nếu cậu cứ thế này, vĩnh viễn không thể biết.”

Dư Tội ném mạnh cái PDA lên bàn, có kích động đấm thẳng vào mặt lão già này, xem ra lão ta thừa hiểu quan hệ giữa hai người rồi.

Lão Nhâm như đã nắm được điểm yếu của y, hỏi thẳng: “ Thế nào, điều kiện không tệ chứ, có hứng không?”

“ Không hứng, nếu bị người ta bẫy, lão tử đi tìm ai nói lý?” Dư Tội nắm chặt tay, đám khốn kiếp này không thể tin tưởng được:

“ Làm như cậu là người nói lý ấy, cái này chẳng qua chiếu theo bản sắc của cậu mà làm thôi, đóng giả như mình là người thuần khiết lắm.” Nhâm Hồng Thành ném đũa xuống:

Dư Tội đáp lại bằng một bãi nước bọt.

Lão Nhâm nổi nóng đá ghế, đưa tay ra định lấy cái PDA trên bàn, không ngờ Dư Tội nhanh tay cướp lấy, ông ta đòi, Dư Tội không trả, nhanh như chớp vươn tay tóm lấy rút, không ngờ Dư Tội kẹp rất chặt, không lấy lại được.

“ Được, muốn giữ chứ gì, vậy của cậu đấy, nhưng nếu bị tiết lộ ra ngoài thì cậu chịu trách nhiệm, tôi kiến nghị cậu, tốt nhất đốt đi, quên hết đi, nếu không mang bí mật này còn khó chịu hơn mang thai.” Nhâm Hồng Thành nói xong nghênh ngang bỏ đi:

Dư Tội nghiến răng ken két, bộ dạng như muốn giết người, chủ quán kinh hãi trốn xa, không dám tới rót thêm trà ...

Khi Dư Tội định đi có điện thoại, thấy của Thiệu Soái, nhận máy luôn, giọng gắt gỏng:” Chuyện gì?”

“ Có chuyện mới được gọi cho cậu à?” Thiệu Soái nghe ra Dư Tội rất bực mình:

“ Không có chuyện thì anh gọi làm chó gì?”

“ Đúng là có chuyện, có người thuê thám tử tư, hình như là muốn xử cậu, tôi hình như biết một chút, thế nào, có đáng một bữa cơm không?”

Quả thực là đáng một bữa cơm.

Cất di động đi, Thiệu Soái cầm túi hồ sơ, chỉnh lại quần áo, đỗ xe ở góc không mấy ai chú ý, đi vào Tấn Tử sơn trang.

Trông cũng khá bắt mắt, cổng chào đỏ rực bày suốt từ đại sảnh tới cổng chính, hoa chúc mừng khai trương bày ra cả bãi đỗ xe, còn có người tới chúc mừng liên miên bất tuyệt ... À, không phải là lễ khai trương, là một buổi lễ ký kết.

Tấn Từ sơn trang bị mua rồi, đổi thành khách sạn Tấn Thương, khỏi phải nói, tham gia có rất nhiều nhân vật cấp trọng lượng ở Đại Nguyên. Hắn lặng lẽ chụp từng bức ảnh một, chen lấn trong đám đông, nhìn thấy cả lãnh đạo tỉnh thành.

Khi lễ ký kết gần tới hồi kết, Thiệu Soái gọi điện, hẹn đối phương gặp mặt ở bãi đỗ xe, hắn tới nơi thì nghe thấy tiếng còi ra hiệu, cửa sổ xe hạ xuống, lái xe là một nam tử trên 30, hắn đưa tài liệu tới, người kia xem qua hỏi:” Ông chủ Trương đâu?”

“ Ông ấy về quê thăm mẹ vợ.”

“ Ồ, xong rồi, cám ơn ... Cho cậu đấy.”

Người kia thuận tay ném ra một bao Trung Hoa mềm, Thiệu Soái không khách khí, cám ơn đút túi, khi xe đi, hắn ngầm ấn nút chụp nhanh, chuyện này hắn làm thuần thục lắm, tuyệt đối không lo bị phát hiện.

Dọc đường về, Thiệu Soái càng lúc càng lo, chứng kiến thế trận lễ ký kết lớn như vậy, không lo sao được, chuyện cận làm bây giờ là phải tìm Dư Tội đã.

Hai người gặp nhau trong văn phòng phân cục khu khai phát, văn phòng còn thơm mùi sơn mới, sáng sủa rộng rãi. Thiệu Soái tuy rất ghen tỵ, tạm thời bỏ qua, đem phát hiện tình cờ của mình kể ra thật tỉ mỉ cho Dư Tội nghe. Trên người Thiệu Soái không chỉ có một thiết bị chụp trộm mà từ trong túi, trên đồng hồ, cổ áo, ví đều có, hắn tháo mấy thứ ra, kết nối với máy tính, giới thiệu thân phận từng người tham dự lễ ký kết, hai năm làm thám tử, hắn gần như biết hết nhân vật cấp trọng lượng ở Đại Nguyên này.

“ Cẩn thận đấy, đám này toàn loại ăn thịt người không nhả xương.” Thiệu Soái cảnh báo:

Dư Tội phán ứng chậm chạp, có vẻ chưa hiểu tình thế nghiêm trọng.

“ Dư Tội, không phải cậu có bệnh chứ, trong cái thành phố này sòng bạc ngầm còn ít à, vậy mà cậu nhất định phá của người ta, lần này gây thù kết oán, ai biết lúc nào không đề phòng, người ta chỉnh cho không trở mình nổi.”

Dư Tội ve cằm, không nói không rằng.

Thiệu Soái thở dài, khuyên nhủ: “ Cách tốt nhất là tránh xa vòng tròn của họ, làm việc hạ mình xuống chút, ngàn vạn lần đừng để có sơ hở gì cho người ta tóm lấy ... Cậu thật là, chọc vào ai có phải chính cậu cũng không biết không? Thích Nhuận Thiên là con rể tiền lãnh đạo thành ủy, hỏng một chuyện làm ăn, không chỉ là lỗ mấy nghìn vạn, còn là đoạn tài lộ quan lộ của người ta, dù là ai cũng không bỏ qua đâu.”

Dư Tội tới lúc này mới lên tiếng: “ Anh làm thế không phải là trái với đạo đức nghề nghiệp à?”

Thiệu Soái bực mình: “ Chúng tôi làm cái nghề này vốn là cái nghề thiếu đạo đức rồi, còn bận tâm tới nữa à?”

Dư Tội không ngờ người anh em không tiếp xúc mấy này lại nể tình bạn học như thế: “ Vậy tôi hỏi chuyện này, anh phải trả lời tôi.”

“ Không phải liên quan chuyện đời tư chứ?” Thiệu Soái dự phòng trước:

“ Không hẳn, tôi chỉ muốn hỏi, cái năm tốt nghiệp tới Quảng Châu đó, vì sao lại rút lui?” Dư Tội chợt hỏi một câu ngoài dự liệu:

“ Chẳng lẽ cậu không hối hận vì không rút lui?” Thiệu Soái hỏi ngược lại: “ Tôi không tin cậu chuẩn bị hiến thân vì sự nghiệp, chưa bao giờ nghĩ tới bỏ đi, hoặc cậu luôn muốn bỏ đi.”

“ Ha ha ha, quả nhiên là người ngoài luôn sáng suốt.” Dư Tội cười khô khan:

“ Tôi hiểu cảnh sát còn hơn cậu, từ khi ở nhà trẻ tôi đã lớn lên trong nhà cảnh sát rồi, họ luân phiên nuôi tôi, biết tôi thấy gì không, vợ chồng cãi vã, gia đình bất hòa, còn bạo lực gia đình như cơm bữa. Ngay cả xử trưởng Hứa cũng thường xuyên cãi nhau với vợ, đánh nhau càng không hiếm, tôi chưa thấy gia đình cảnh sát nào hạnh phúc hết, một cái cũng không ...”

Chuyện này là sự thực, mặc dù được gọi là người bảo vệ hài hòa xã hội, nhưng gia đình cảnh sát hài hòa không có nhiều, có chăng là ở nhân viên văn phòng sáng đi tối về, tháng tháng lĩnh lương, sự nghiệp tầm tầm. Còn nhân viên thực địa làm việc không phân ngày đêm, bỏ bê gia đình mà vợ chồng hòa thuận được mới là lạ.

Bình Luận (0)
Comment