Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 774 - Q7 - Chương 002: Lòng Không Thay Đổi. (2)

Q7 - Chương 002: Lòng không thay đổi. (2) Q7 - Chương 002: Lòng không thay đổi. (2)

Tit tít tít, di động báo có tin nhắn, Dư Tội sực tỉnh, tâm trạng lần lần nữa thay đổi, như quả bóng vừa thổi căng thình lình bị người ta buông tay, lần nữa ngồi phịch xuống ghế, cầm di động lên, là tin nhắn của Tiêu Mộng Kỳ:

" Khi nào có thời gian, thăng chức mà không mời tôi một bữa, tệ quá đấy."

Đó là tin nhắn thứ bảy rồi, đều là mời y ăn cơm, Dư Tội có chút hối hận hôm đó thừa cơ hôn Tiêu Mộng Kỳ một cái, trước kia không thèm để ý, giờ người ta ngày càng chủ động.

Chỉ là tâm tư của y không có ở phương diện này, dù biết chỉ cần tốn ít công phu, y có thể dễ dàng cởi quần áo mỹ nữ lãnh đạo, song y cũng biết, cởi hết sạch rồi thì cũng xong. Đó là nữ nhân tham vọng quyền lực cực mạnh, luôn tỉnh táo biết thứ theo đuổi là gì, đó chắc chắn không phải tình cảm, y giống như mục tiêu chinh phục hơn là rung động tình cảm, về mặt này Tiêu Mộng Kỳ khá giống nam nhân.

Vừa đặt di động xuống lại có tin nhắn, của An Gia Lộ, đơn giản mà ấm áp.

" Mai là cuối tuần có rảnh không? Cùng tới đập nước chơi nhé?"

Dư Tội sực nhớ, chẳng biết từ khi nào An Gia Lộ trở nên thân cận chủ động như thế, khi hai người ở bên nhau, càng ngày càng thoải mái, còn y ngày một gò bó.

Thứ càng thuần khiết, Dư Tội càng không dám đụng vào, vì y đã cách sự thuần khiết rất xa, y thà đồng ý lên giường chứ không muốn hẹn hò.

Trách nhiệm đó quá nặng nề.

Bởi thế y càng thích Lật Nhã Phương, em gái nhà giàu tìm kích thích đó khẳng định không chỉ có một tình nhân, hai người chỉ làm tình, không ràng buộc, rất thoải mái.

Rất lâu sau Dư Tội gọi điện cho An Gia Lộ, nói rất uyển chuyển, phải trực ban, mới nhậm chức, không tiện làm biếng.

Gửi tin nhắn cho Tiêu Mộng Kỳ, cũng một lý do, nói trực ban không thoát thân được.

Cộc cộc cộc.

Có tiếng gõ cửa, Dư Tội vội vàng ngồi thẳng lên giữ uy nghi cần có của một vị phó cục, tắt màn hình vi tính, hắng giọng:” Mời vào.”

Cửa mở ra, không phải là đồng chí trong cục báo cáo, mà là một vị khách bất ngờ, Nhâm Hồng Thành.

Hai người nhìn nhau đều rất bình tĩnh, nhưng chắc chắn là giả, Nhâm Hồng Thành đóng cửa lại, không ngồi mà tự ngồi xuống trước mặt Dư Tội, cứ thế nhìn Dư Tội, Dư Tội cũng không định nói chuyện.

Rất lâu sau Nhâm Hồng Thành bật cười:” Tố chất tâm lý rất tốt.”

“ Tới đây làm gì, ông không tới mức một tuyển một phó cục vang danh đi làm đặc vụ chứ.” Dư Tội biết nơi nào ông già này xuất hiện chẳng có gì hay ho:

“ Vì sao không? Chỉ xem cậu có nỡ bỏ cái vị trí này hay không?” Nhâm Hồng Thành nửa đùa nửa thật nói:

“ Có khả năng sao? Cái vị trí dưới mông tôi, không bỏ mấy chục vạn thì đừng mơ có được, ai lại ném đi ra tuyến đầu liều mạng chứ?” Dư Tội cười nhạt, tiếp xúc với lão già này mãi mãi không biết được ông ta nói thật hay nói dối, thậm chí tới giờ y còn chưa rõ hết thân phận của ông ta:

“ Chưa chắc, nếu như có thể kiếm được nhiều hơn thì có thể cân nhắc chứ?”

“ Điều đó tôi không phủ nhận, nhưng tôi chả có lối ra nào khác.” Dư Tội giang tay:

Nhâm Hồng Thành thu lại nụ cười:” Đổi chủ đề, cậu nhất định biết tôi tới đây làm gì rồi.”

Dư Tội bật lại màn hình xoay qua: “ Trừ nó ra tôi không biết còn chuyện gì nữa.”

“ Biết Lâm Vũ Tịnh chứ?” Nhâm Hồng Thành bất thình lình hỏi:

Mày Dư Tội nhướng lên, mí mắt giật mấy cái, cho dù y không trả lời, Nhâm Hồng Thành đã có câu trả lời: “ Ăn một bừa cơm nhé?”

“ Được, nếu ông mời, có điều tôi nói cho ông biết, ông phí công thôi, tôi chẳng có chút thiện cảm nào với những người ông quản lý.”

“ Nói hay lắm, chúng tôi còn ghét bản thân, càng không có chuyện có thiện cảm với nhau, ăn bữa cơm mà thôi, đi chứ?” Nhâm Hồng Thành đứng dậy đi luôn:

Chẳng có gì bất ngờ, Dư Tội lặng lẽ đi theo, hai người đều mặc thường phục, bắt một chiếc taxi, giống vô số người bình thường, vào cái quán bình thường, gọi bốn năm món ăn thường nhật, một chai rượu giá rẻ, vừa ăn vừa nói chuyện.

…..

Khi điện thoại reo lên thì Thiệu Soái đang chat trên QQ, tặng cho bạn gái trên mạng đống hoa tươi, bạn gái đáp lại bằng một biểu tượng thẹn thùng.

Thiệu Soái thuận tay nhận điện thoại: “ A lô, ông chủ có an bài gì không?”

Điện thoại của ông chủ văn phòng thám tử, mấy ngày qua không ở nhà, an bài Thiệu Soái tới văn phòng mình, mở tủ, lấy một túi đồ giao tới địa chỉ trong tin nhắn.

Chuyện này thường xuyên xảy ra, vì giữ bí mật đời tư khách hàng, các thám tử tư không bao giờ trao đổi với nhau về việc mình làm, đương nhiên càng không hỏi ông chủ bảo làm gì.

Đóng QQ lại, cầm điện thoại gọi trợ lý của ông chủ, dưới sự giám thị của trợ lý, lấy đồ, sau đó ra ngoài.

Lái chiếc Nissan của công ty, cái xe đó ai có việc thì lấy dùng, bởi thế xe cũng rất nát, lên xe xem tin nhắn, địa chỉ, tên người, phương thức liên hệ, đối phương hình như bận lắm, liên hệ cứ liên tục nói có chuyện, không rảnh, bảo hắn đưa thẳng tới : Tấn Từ sơn trang.

Cái tên này làm sao quen thế, Thiệu Soái nhớ ra, vụ đánh bạc kia, là nơi trước Tết bị tra xét đóng cửa, có vẻ lại hoạt động rồi.

Két, phanh gấp lại, một chiếc BMW rẽ trên đường, suýt làm hắn đâm phải.

Hắn mở cửa kính xuống, đối phương là một em gái xinh đẹp, môi hồng răng trắng, thò đầu ra chửi luôn:” Mù mắt à, mày có biết lái xe không?”

Trên đời này loại người nào cũng có, Thiệu Soái không muốn dây dưa với cô ta, đạp ga rẽ lách qua một bên phóng đi, thò tay ra ngoài giơ ngón giữa.

Đi thêm vài km, Thiệu Soái nhìn thứ để ở ghế phụ lái, vì phanh gấp nên rơi xuống sàn xe, hắn giảm đốc độ đưa tay ra với, không với tới, vì thế dừng xe nhặt đồ lên, đặt cẩn thận, chợt hắn có cảm giác quen thuộc.

Lòng tò mò thúc đẩy, Thiệu Soái rút ra một nửa, đó là bức ảnh, sau đó hắn líu lưỡi, tim đập gia tốc.

Là bạn học của hắn, Dư Tiện đại danh đỉnh đỉnh, đang cùng một nữ nhân hết sức xinh đẹp mà hắn không quen đang ăn tối với nhau, hai người nói chuyện say sưa, không để ý tới bị người ta chụp trộm.

Gần như không cần suy nghĩ, hắn lấy di động nhanh chóng chụp lại tất cả, đặt lại chỗ cũ, sau đó phóng như bay tới Tấn Từ sơn trang, hắn muốn xem, ai hứng thú với Dư Tiện lại thuê thám tử tư theo dõi ...

…… …..

Khi chén rượu trắng thứ mười đặt ở bên cạnh, Dư Tội thấy vẻ mặt Nhâm Hồng Thành không mảy may thay đổi, y đặt xuống, không uống nữa, y tự biết trình độ của mình, cho dù có đổ rượu vào quần cũng không thắng nổi lão sâu rượu này.

“ Sao không uống nữa?” Lão Nhâm đã hơi say:

“ Tôi nói này, không phải ông định chuốc tôi say rồi dụ dỗ, đợi tôi kích động lên vỗ ngực, giết người phóng hỏa cũng không ngại chứ?” Dư Tội trực tiếp hỏi, rất nhiều người hỏng bởi rượu vào rồi máu bốc lên đầu, cái gì cũng dám làm, biết ông già này tìm tới mình thế nào là chuyện liên quan tới chị Lâm, nhưng càng sốt ruột càng không thể để lộ ra ngoài:” Thôi đi, tôi khó khăn lắm mới lên lên làm lãnh đạo, không để ông lừa đâu.”

“ Thế đã là cái gì, nghề chúng ta là nghề nguy cơ cao, mà nguy cơ đến từ nội bộ còn cao hơn ở bên ngoài, vì như Bình Quốc Đống ấy, lãnh đạo chính xử đàng hoàng, làm sao ngờ mình ngã ngựa trong tay cảnh sát viên, mỗi năm lãnh đạo vì một bước bất cản mà rơi vào thế vạn kiếp bất phục thiếu gì, có gì to tát đâu.” Nhâm Hồng Thành nói hời hợt:

Bình Luận (0)
Comment