Đội đặc nhiệm hỗn hợp do phó cục Dư cầm đầu một tiếng trước tới dinh thự Đào Viên, nơi này là kiến trúc giả cổ hoạt động như hội sở, mấy năm nay là chỗ ăn chơi có tiếng ở Đại Nguyên.
À phải cái tên biệt đội này mới đặt thôi, giống mọi khi, buổi trưa họ đi làm tí rượu, bốc phét một hồi, giờ ngoài "trợ cấp" mỗi ngày, bọn họ được bao hết ăn uống. Thư Tiêu đề xuất cái tên năm xưa dùng đi đánh nhau, mọi người nhất trí thông qua.
Ăn no uống sau phủ phê rồi thì làm việc, tới dinh thử Đào Viên thì thành viên biệt đội hơi do dự.
Nơi này dựa lưng vào công viên Nghênh Trạch, xa xa thấy Song Tháp, nằm phía nam Tân Kiều, ở dải hoàng kim, mấy con sư tử đá, cột to bằng mấy người ôm, cửa đỗ mấy cái xe đắt tiền không nhận ra, "đội đặc nhiệm" biết nơi này không dễ tống tiến giống mấy tiểu hộ.
“ Đừng để đá vào cục sắt, nơi này không tầm thường đâu.” Tôn Nghệ hơi khẩn trương:
“ Cơ mà đúng chỗ rồi.” Bánh Đậu uống tới mặt đỏ bừng bừng: “ Càng là chỗ thế này càng chứa chấp nhiều thứ bẩn thỉu, muốn tra không ai cho.”
“ Tin tức đúng không thế?” Hùng Kiếm Phi cũng hơi chờn, tham gia công tác lâu rồi, biết kiêng kỵ rồi:
“ Cậu đúng là ngu, nơi tụ hội nghỉ dưỡng còn chẳng phải chỗ cờ bạc, ma túy, mại dâm.” Thử Tiêu lên mặt mắng: “ Các cậu đi làm ngày đầu chắc?”
Dư Tội quyết định dứt khoát, chỉ luôn Thử Tiêu: “ Anh, đi tiên phong, trêu ghẹo em gái tiếp tân, kiếm chuyện, chúng tôi nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào.”
“ Ngon.” Thử Tiêu nheo mắt nhìn em gái tiếp tân tươi ngon mọng nước, gật đầu vội, cái này gọi là phụng chỉ tán gái:
“ Tôi cũng đi.” Bánh Đậu xung phong, kéo ngay Thử Tiêu đi:
Ở đây chỉ có Dư Tội là mặc cảnh phục để dọa người, nhưng ở loại địa phương này, cảnh phục không có giá trị, y cởi ra, gấp lại cầm trong tay, dẫn đội ngũ chi viện tiến vào dinh thự.
Oa, không thể phủ nhận, thổ hào tới cấp độ nhất định khiến người ta chấn động, đại sảnh trăm m2 bóng loáng như để soi cái bộ dạng nghèo khó của họ. Dư Tội ngầm kéo Hùng Kiếm Phi và Tôn Nghệ cứ há mồm nhìn ngó khắp nơi, đừng có như nông dân vào thành phố như vậy, để người ta khinh cho.
May nhờ Tiêu ca va chạm nhiều, tự nhiên như không dựa vào quầy tán tỉnh em gái tiếp tân, em gái đó phải từ m 7 trở lên, đi giày cao gót, kể cả khom người chào cũng cao hơn Tiêu ca nửa cái đầu: “ Xin hỏi anh có phải là hội viên của chúng tôi không?”
“ Cái chỗ tí xíu này còn phải làm hội viên nữa à?” Thử Tiêu thái độ rất thổ hào:
Thời buổi này khách hàng càng ngu càng ngông càng không dám trêu chọc, đó là khí chất thổ hào xem thường tất cả, giải thích ngắn gọn về loại khí chất này thì là: Bố mày có tiền.
“ Không ạ, nếu anh chỉ là lâm thời ghé qua, chúng tôi có thể an bài phòng, xin hỏi dùng cơm hay tụ hội bạn bè, chúng tôi đều có thể phục vụ.” Em gái nói mỗi câu khom người một cái, khách khí hết mực:
Người ta lịch sự như thế làm Bánh Đậu ngại không trêu ghẹo nữa, Thử Tiêu nhìn chằm chằm ngực người ta chảy nước dãi: “ Có phục vụ đặc thù không?”
Em gái suýt ngã ngửa, người tới đây thô tục tới mấy cũng không đem chuyện này ra hỏi ở đại sảnh.
“ Không hiểu à, là lên giường bắn pháo ấy ... Không có cái này thì còn làm ăn đếch gì? Đừng sợ, anh đây không thiếu tiền, chỉ sợ chỗ em phục vụ không chu đáo ... Em được đấy, làm không?”
Cái tên mặt to tai lớn, thái độ đáng ghét, ánh mắt xuồng xã, lại còn giọng oang oang, em gái tiếp tân ở nơi sang trọng thế này đã bao giờ chịu ấm ức như thế, che mặt chạy. Giám đốc sảnh lập tức tới nơi, bị Thử Tiêu mắng cho, ngửi thấy mùi rượu từ mồm hắn không thèm trả lời, gọi bảo an tức thì.
Dư Tội thừa lúc nhốn nháo dẫn hai người vào thang máy, thăm dò trước đã, gặp phải kẻ hút chích thì may mắn, không thì đi dọa ông chủ nơi này.
Tinh, cửa thang máy kêu, ba người đợi người trong đi ra, một nam một nữ, vừa lách người đi qua, Dư Tội dâng lên cảm giác quen thuộc, trước khi thang máy kịp đóng lại y kịp lao ra.
Nhận ra rồi, nam tử vừa đi ra kia y từng nhìn thấy trên ảnh của người phòng số 9, hắn chính là Kim Long, là tên buôn ma túy nước ngoài, mà nơi này khả năng dính líu tới ma túy. Sự trùng hợp đó làm máu Dư Tội bốc lên đầu, thằng chó, tao đang tìm mày đây, chẳng suy nghĩ gì hết đuổi theo gọi: “ Kim Long, sao anh lại ở đây?”
Người kia khựng lại mất một giây, sau đó vờ bước đi như chưa từng có chuyện gì.
Thế nhưng chỉ một giây chần chừ đó là đủ rồi, Dư Tội chỉ mặt quát: “Bắt lấy hắn.”
Tình thế đột phát, không ai kịp kịp nghĩ nhiều, Bánh Đậu ở gần người tên “Kim Long” nhất, nghe Dư Tội hô thì chạy tới, người kai đã có phòng bị, không ngờ Bánh Đậu rất khôn, chạy đi chặn cửa, người kia định tìm lối thoát khác thì "á" một tiếng, đầu trúng đòn, tên béo vừa tranh cãi còn giữ động tác ném.
Vũ khí là chai nước khoáng.
Nói thì chậm, khi đó rất nhanh, Dư Tội dùng y phục trên tay làm vũ khí chụp lên người hắn, Hùng Kiếm Phi gầm một tiếng nhào tới xô ngã đối phương.
Tôn Nghệ trượt trên sàn nhà, đạp thẳng vào hạ bộ.
Bảo an rút gậy cao su nhưng bị người ta giật mất, tên béo cầm gậy xung trận.
Á, Tôn Nghệ đạp trúng bụng, Hùng Kiếm Phi móc hàm, người kia đau đớn vẫn quét chân đá Dư Tội. Dư Tội nhảy lùi lại, phát hiện Thử Tiêu cầm gậy mà không lên, tóm vai hắn, đạp một phát vào mông, sàn nhà trơn, Thử Tiêu không kìm lại được lao vào mục tiêu.
Một đấm rơi gậy, hai đấm vẹo đầu, ba đấm bụng đau, Tiêu ca tích tắc bị người kia đánh như bao cát.
Á, là Tôn Nghệ giở trò, khi đánh lộn hắn luôn rình rập chơi chiêu này, một đòn phân định thắng thua, hạ bộ đau nhói, sức chiến đấu người kia tức thì về 0.
Cánh tay lớn của Hùng Kiếm chẹt cổ, Tôn Nghệ bóp hạ bộ, Thử Tiêu ôm chân, Dư Tội tới nơi chỉ còng tay thôi.
Tên kia như dã thú bị bắt, lăn lộn trên mặt đất, loại chuyện này chưa từng xảy ra ở dinh thự Đào Viên, Dư Tội dùng áo chùm đầu thúc giục đi mau. Bảo an và phục vụ viên chưa hết choáng váng, Thử Tiêu lấy phù hiệu ra đe dọa, sau đó chạy tới phòng giám sát, tháo ổ cứng, phải xóa dấu vết.
Nửa tiếng sau người kia bị đưa về đội hình sự Trang Tử Hà, đóng cửa phòng thẩm vấn lại, bên trong bốp chát như tấu nhạc, kêu la như hát.
Chỉ cần 15 phút lấy ra được CMT, tra ra là thật, nhưng cùng người mà khác tên, thế là tấu nhạc thành giao hưởng, tiếng gào như hát opera. Thử Tiêu và Hùng Kiếm Phi bị trúng đòn liền coi đối phương làm công cụ trút hận.
Mười phút sau Dư Tội hô: “ Dừng.”
Dừng rồi, người kia co quắp trong góc tường, đầu cúi gằm, Dư Tội nhìn ra hắn thu mình vào góc tam giác, nhìn thì có vẻ sợ hãi, kỳ thực lợi dụng góc chết, bảo vệ bộ phận yếu hại trên cơ thể.
Kẻ này không sợ hãi, không tìm đường thoát thân, không giống tội phạm bị bắt.
Tích tắc Dư Tội nghĩ tới vô số khả năng, kiểm tra những chỗ dấu đồ trên người đối phương, khi rút thắt lưng ra kiểm tra, tức thì trố mắt, bên trong có thiết bị điện tử nhỏ, Dư Tội biết ngay nó là cái gì, tên này là một đặc vụ.