Sợ cái gì cái đó tới, Trương Vi Vi gõ cửa kính, chỉ điện thoại, Tiêu Mộng Kỳ chạy ra nghe vài câu, báo với hai lãnh đạo: “ Diêu Mạn Lan liên hệ với đội phó Dư.”
“ Bật đi.” Hứa Bình Thu trực tiếp nói:
Kết nối âm thanh một cái, nghe thấy giọng kéo dài khiêu khích: “ A lô, có phải cục trưởng Dư không?”
“ À, đúng rồi.”
“ Có đoán được tôi là ai không?”
“ Còn phải đoán à, nghe giọng là biết mỹ nữ, hơn nữa còn là người tôi gặp qua.” Giọng điệu ngả ngớn của Dư Tội hoàn toàn không đúng thân phận:
“ Anh vẫn còn chưa nói người ta là ai, có phải quên rồi không?” Diêu Mạn Lan vừa hờn vừa giận, như đang làm nũng làm hai ông già không quen:
“ Cô không phải Mạn Lan sao, chúng ta mới gặp nhau hai ngày ... Tôi muốn quên cũng không được.”
“ Thôi đi, cảnh sát các anh rất nhiều đóa hoa xinh đẹp, sao còn nhớ tôi được.”
“ Ài, cô không hiểu tình hình rồi, hoa thì có, nhưng đại bộ phận là hoa loa kèn, họa hoằn được một vài bông tàm tạm thì suốt ngày mặt như mướp đắng ... Thật, không giống như cô, xinh đẹp, tươi tắn, làm sao quên được ... Tôi lấy vinh dự cảnh sát ra thề, tuyệt không có.”
Tiêu Mộng Kỳ nghiến răng, tên này lấy cả vinh dự của cảnh sát ra tán gái.
Cả một đoạn dài những lời không lọt tai, nữ nhân kia bị Dư Tội trêu cho cười liên hồi, cười không thở nổi: “ Cục trưởng Dư ...”
“ Đừng xưng hô thế, xa lạ lắm, đổi cách khác đi.”
“ Được, anh muốn gọi thế nào?”
“ Gọi soái ca đi ...”
Mọi người thực sự muốn bịt tai lại rồi.
Nội dung đàm thoại hoàn toàn không có gì giá trị, ngoài hẹn chiều hết giờ làm gặp nhau ở khách sạn Ngũ Châu, đến tạm biệt thôi cũng dính nhau tới 10 phút mới chịu thôi. Khi cuộc nói chuyện đã ngắt, Tiêu Mộng Kỳ cắn môi, hôm nay cô thực sự chứng kiến sự vô sỉ của nam nhân rồi, không khỏi nổi lên cảm giác muốn ở vậy cả đời, hít một hơi: “ Tiến triển có phải quá nhanh không, mới lần thứ hai thôi đã ngả ngớn như thế?”
“ Bọn họ đều nóng lòng kéo đối phương xuống nước cho có phải là yêu đương đâu, không nhanh chút nào.” Hứa Bình Thu còn hưng phấn hơn cả mình tán được gái, vung tay hạ lệnh: “ Bảo Dư Tội, thoải mái mà làm đi ... Không nên cố kỵ gì hết.”
Tách, một cái búng tay rồi tạo thành hình OK.
Mã Thước dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài đường, mỉm cười nói: “ Xem ra tôi không cần hỏi kết quả.”
“ Tôi đã từng làm hỏng việc chưa?” Diêu Mạn Lan kiêu ngạo nói, hai tay xoắn chéo trước ngực, áo buộc bên hông, sau lưng còn có một nhóm các cô gái đang tập thể dục thẩm mỹ trong điệu nhạc latin sôi động:
Cái công ty điện ảnh này chưa bao giờ quay được một bộ phim nào cho ra hồn, nhưng mà thu hút được không ít tài trợ, đều nhờ công lao của nhóm mỹ nữ trước mắt, Mã Thước nhắc: “ Y là cảnh sát đấy, không giống với người thường đâu.”
“ Nam nhân đại bộ phận đều giống nhau cả thôi, anh nói đi, muốn đạt tới mức độ nào.”
Nếu muốn dỗ tên phó cục cao hứng thì đơn giản, chỉ cần phái đi vài mỹ nữ là hiện trưởng nhất định sẽ sôi động, các cô gái ở đây có ngàn cách làm nam nhân điên đảo. Vũ khí nguyên thủy này chưa bao giờ lạc hậu.
Rốt cuộc đạt tới mức nào thì Mã Thước không chắc, tiến triển chậm sợ nguội hết, nhanh thì lại sợ uổng công, bỏ chi phí lớn để móc nối với con đường này, rất sợ con cá tham lam này nuốt mồi bơi mất.
“ Anh làm sao thế, tôi gặp y mà anh lại còn tỏ ra gặp khó hơn tôi.” Diêu Mạn Lan lấy làm lạ:
“ Cái mức độ này rất khó nắm, tôi sợ y thoát khỏi câu, tiếp tục trở mặt.” Mã Thước phiền muộn: “Thằng này cực kỳ vô liêm sỉ lại không ngán thứ gì, chống lưng hắn không biết lớn cỡ nào, bởi vậy cô đừng coi y là cảnh sát tha hòa bình thường, nắm lấy vài cái thóp nhỏ hoàn toàn không uy hiếp gì được y.”
“ Vậy thế này, không nặng, không nhẹ, để y tự điên, như thế y chẳng trách được chúng ta ... Mặc cảnh phục thì y mới dọa được người ta, chứ mất rồi chẳng bằng mấy tên đầu đường.” Diêu Mạn Lan vừa vận động vừa để xuất chủ ý tàn nhẫn:
“ Được, nghe cô ... Tôi đi chuẩn bị, cô chỉ cần đưa y tới là được. “ Mã Thước giơ ngón cái lên đi ngay:
Những mỹ nữ phòng hoạt động đều dụng để tìm tài trợ, lôi kéo đầu tư, thi thoảng tham gia vai nữ phụ trong bộ phim tình cảm, khác với minh tinh ở chỗ không có danh tiếng mà thôi, còn chẳng thua kém gì hết. Nhìn đống oanh yến trong phòng, Diêu Mạn Lan tự tin, dù thần tiên cũng không chịu nổi sự dụ hoặc này, chỉ cần thần tiên đó là nam ...
17 giờ, Dư Tội ở trong văn phòng có chút kích động, soi gương không chỉ một lần, kết quả không khá hơn, hai mắt hơi thâm quầng, vì thời gian qua vất vả, mặt mày u ám, đó là vì lo lắng mà ra. Mặc dù biết chị Lâm không sao, phản bội gì đó đều là giả, nhưng một ngày chưa được gặp, ruột gan y vẫn cồn cào, huống hồ làm người xấu thực sự không dễ, vừa đề phòng đám tội phạm cùng đường cắn trả, lại phải tìm cách chùi mép đề phòng tổ chức sau này trở mặt tra mình. Tới lúc đó ấy à, đừng nói tôi nhận lệnh từ lãnh đạo, nói câu đó chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.
Sống như kẻ hai mặt, lại trong hoàn cảnh thù trong giặc ngoài ấy, nhìn y giống bất cần bất chấp, kỳ thực mỗi bước hành động đều tính ba bước phòng hờ, gian nan hơn đi trên băng mỏng, chưa thần kinh thác loạn đã là may rồi.
Rời khỏi văn phòng, Dư Tội tới gian vệ sinh, tùy tiện vốc ít nước lạnh lên mặt, cạo râu trông cho tinh thần một chút. Có mấy cảnh sát phân cục đi vào kính lễ hỏi thăm, vẻ mặt họ không tự nhiên, Dư Tội biết ác danh của mình đã truyền khắp nơi rồi.
Thời gian qua y chỉ huy hại đội hình sự, mấy phân cục đi khắp nơi bắt kẻ bán ma túy, cáo trạng cả đống, e rằng tạo thành ấn tượng chó ỷ thế chủ, vơ vét túi riêng không ít.
Buồn bực, chỉ là y không có lựa chọn.
Trở về văn phong, sửa soạn lại đồ của mình, giấy tờ, phù hiệu, còn trong ví tiền, bức ảnh chụp cùng Lâm Vũ Tịnh, cẩn thận kéo ra, mở ngắn kéo, đặt ở bên cạnh giấy khen thưởng.
Khẽ khép ngăn kéo lại, đem toàn bộ những thứ ràng buộc bản thân khóa lại, y biết sắp tới phải làm gì.
Lúc này điện thoại gọi tới, xuống lầu, lên xe, về Trang Tử Hà, thay thường phục sau đó tới thẳng khách sạn Ngũ Châu.
18 giờ 30 phút, vượt qua đủ các loại ách tắc giao thông, khách sạn Ngũ Châu ở trong tầm nhìn, Dư Tội lúc này lái Mercedes trắng tinh, nghe âm nhạc, mặc âu phục, đeo cái đồng hồ đắt tiền mà y chẳng hiểu thương hiệu gì, đeo cái kính râm, miệng ngậm hờ điếu thuốc .... Nói thật, y thích kiểu cuộc sống thổ hào này, dù chuốc lấy vô số ánh mắt ghen tỵ đố kỵ.
Cái mộng tưởng này không ngờ một ngày lại thành hiện thực, lại còn là do tổ chức an bài, tùy ý bắt người, tùy ý thả người, y say mê cái cảm giác quyền lực đó, cho dù mỗi bước đi có phải tim đập chân run chăng nữa.
Hôm nay quyền lực đó sẽ đem lại cái gì?
Dư Tội có phần kỳ vọng, tới đi cho các người biết phong thái của lãnh đạo ba không, Dư Tội cười dài, đừng hiểu lầm, ba không ở đây là ăn không thanh toán, nhận tiền không làm việc, chơi gái không trả tiền ... Nghĩ tới đó không nhịn được cười.