Đúng như trong tưởng tượng của Diêu Mạn Lan, vị phó cục này rất giỏi giả vờ, vẻ mặt nghiêm nghị, tới đường Kính Tôn bảo cô đợi, khuỳnh chân đi như vịt, cô biết chỗ canh phòng nghiêm ngặt này, vào dễ ra khó, đại đa số vào đây là trực tiếp tới trại giam, là ác mộng của thế giới ngầm.
Vậy mà chẳng bao lâu phó cục Dư dẫn người tóc dài, áo sơ mi, mặt mệt mỏi ra, thật không ngờ người có sức ảnh hưởng ghê gớm như thế. Diêu Mạn Lan vội xuống xe, từ xa gọi anh họ, kéo Tôn Địch ngớ người chả hiểu gì vào xe, bảo hắn không nói linh tinh.
Tên đó bị giam 5 ngày rồi, sợ vỡ mật rồi, không cả dám nhìn Dư Tội, Diêu Mạn Lan tới trước mặt Dư Tội, liên tục khom người cảm tạ:” Cám ơn anh, cám ơn anh ...”
“ Sau này chú ý chút ... Không lưu lại án, chỉ có phạt trị an thôi, còn lại tôi làm hết rồi.”
Diêu Mạn Lan kích động nắm tay Dư Tội, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ sùng bái, lắc khe khẽ, bẽn lẽn như thiếu nữ mới lớn:” Nếu, nếu anh không ngại, hôm nào tôi mời anh bữa cơm cám ơn được không?”
“ Nếu chỉ hai chúng ta, nôi nhất định không ngại, tôi không thích chỗ đông người.” Dư Tội miết nhẹ bàn tay nhỏ, truyền thông điệp gì đó:
“ Vậy giao hẹn như thế nhé.” Diêu Mạn Lan thẹn thò không rụt tay lại:” Không thành vấn đề.”
Hai người chỉ vài câu có khuynh hướng gian tình, Dư Tội không thấy đường đột, mỹ nữ không thấy bất ngờ, lên xe đi còn nghịch ngợm hôn gió lãnh đạo.
Xe đi một quãng, Tôn Địch mới dám nói:” Cám ơn cô Yên Muội, tôi tưởng mình xong đời rồi chứ, đám chó má đội hai, cô tới muộn một chút là tôi không chống đỡ được rồi.”
“ Mất một khối vàng nén đấy, tiền anh bỏ.” Diêu Mạn Lan không khách khí:
“ Đương nhiên, đương nhiên ... Mà cô cẩn thận, tên vừa rồi bắt không ít anh em của chúng ta.”
“ Nam nhân chẳng qua chỉ thế thôi, ban ngày sờ tiền, ban đêm sờ nữ nhân, có gì phải sợ, chỉ cần y chịu, chả lẽ chúng ta không nuôi nổi.” Diêu Mạn Lan khinh bỉ, gương mặt thanh thuần, giọng điệu lõi đời, không ăn khớp chút nào.
Xe đã đi, nhưng lọt vào tầm mắt của đội viên tổ chi viện, tổ chức ngầm ẩn nấp bao năm dần vén màn ...
Phó sở trưởng Hứa lại một lần nữa tới cục chống ma túy.
Cán bộ trung tầng gần như bị đình chỉ hết, đây không phải tình huống sở muốn thấy, liên tục giục tiến triển, phòng 9 lui về Bắc Kinh cũng muốn báo cáo từng ngày, sắp ngồi không yên được nữa, có lẽ sắp tới.
Tiến triển không tệ, nhưng mãi mãi không theo kịp tốc độ mong đợi của cấp trên.
“ Lão Vạn, bỏ thời gian chú ý chuyện tổng đội chút, sắp tới mùng 1 tháng 5 rồi đấy.”
“ Thanh Hoài, phải làm tốt công tác tư tưởng cho trung tầng cục chống ma túy, phải kiên nhẫn, không thể để gây ra bất mãn với tổ chức, giữa các đồng chí với nhau đừng để xảy ra ngăn cách, tra kẻ lộ bí mật là để đội ngũ thêm thuần khiết.”
“ Rồi, hai người đi làm việc đi, kệ tôi.”
Trước khi vào thang máy, Hứa Bình Thu nói một tràng làm Vạn Thụy Thăng và Sử Thanh Hoài chưa kịp nói câu nào đã bị đuổi đi, thang máy chưa tới ông nhìn thấy người quen, vẫy tay:” Lại đây nào.”
Là Mã Bằng, đi nhanh tới kinh lễ.
Hứa Bình Thu đấm cho một cái, dáng vẻ rất thân mật:” Giờ đang làm gì?”
“ Tổ trưởng tổ 7 ạ, nhưng đang bị thẩm tra.”
“ Cậu là đồng chí lâu năm, phải có thái độ chính xác, chuyện qua mau thôi, đi đi.”
“ Vâng thưa đội trưởng.” Mã Bằng kính lễ, giữ tư thế sải bước đi:
Hứa Bình Thu nhíu mày, kỳ thực trong lòng có chút hoài nghi, nếu loại bỏ phần tình cảm, đơn thuần lý trí mà nói Mã Bằng có hiềm nghi rất cao, ông lắc đầu xua đi, vấn đề bây giờ là vậy, trước khi tìm ra tên nội gián, nhìn ai cũng thấy khả nghi. Chuyện cũ tràn về, công thần năm xưa chớp mắt thành tội phạm, không khỏi bùi ngùi.
Rời thang máy thì đã tới tầng hầm, Nhâm Hồng Thành đã đợi sẵn, đi vào phòng điều hành, tổ chi viện luân phiên làm việc, hôm nay trông máy tính có hai người, góc phòng có vài người mặc nguyên quần áo ngủ, điều kiện nơi này chẳng hơn nhà tù, ngay cả thời gian đi hóng gió cũng không có.
Kỳ thực để cô gái xinh đẹp như Tiêu Mộng Kỳ chỉ huy công việc này, Lão Nhâm không đành lòng, Lão Hứa mặt sắt nói, phải thế mới trưởng thành được.
“ Tiến triển ra sao, bên trên không đọi được nữa rồi.”
“ Tình huống bây giờ là thế này ạ.” Tiêu Mộng Kỳ mở laptop, đưa Hứa Bình Thu xem văn kiện lịch sử, giải thích:” Giai đoạn trước đội ba, đội bảy, đội chín, ...”
“ Ngắn gọn, sao cũng học quan liêu rồi.” Hứa Bình Thu xua tay mất kiên nhẫn:
“ Vâng ạ, hiện nay thị trường ma túy liên tục đứt hàng, giá cả tăng lên không ngừng, bọn chúng tạm thời không khôi phục được nguyên khí.” Tiêu Mộng Kỳ dõng dạc báo cáo:
Hứa Bình Thu xem tài liệu mà đắc ý, làm việc phải dùng đúng người: “ Dưới sự dụ dỗ của lợi ích, sẽ không thiếu kẻ mạo hiểm, không bao lâu sau chúng sẽ có thủ đoạn mới còn tinh vi hơn, chiêu số này không mới mẻ nữa, tiếp đi ...”
“ Vâng, hiện giờ chúng tôi tiến hành phân chia nghi phạm thành ba loại, thông qua quỹ tích hoạt động của chúng để chia vòng trong quan hệ, nhưng nhân số lên tới 72 người, dính líu tới dinh thự Đào Viên, khách sạn Tấn Tử, Ngũ Châu ...”
Báo cáo của Tiêu Mộng Kỳ rất rõ ràng, mạng lưới ma túy này đã ăn sâu từng ngóc ngách Đại Nguyên rồi, khiến người ta có cảm giác không biết phải ra tay từ đâu.
Kỳ thực đây là vấn đề thuộc phạm vi xã hội, dù cảnh sát dốc toàn lực, dùng hết thủ đoạn thì cũng chỉ khống chế được chất gây nghiện trong phạm vi nhất định, đối diện với vấn đề xã hội, bọn họ bất lực.
“ Lần này chúng ta không phải làm lấy thành tích, cái vấn đề xã hội này chúng ta không giải quyết được, nhưng chuyện liên quan tới tội phạm, tuyệt đối không thể ngồi nhìn lan rộng, lấy tinh thần lên, nói chút chuyện lạc quan, không phải hôm trước báo đã kết nối với thượng tầng của chúng rồi sao?” Hứa Bình Thu theo thói quen định đấm Tiêu Mộng Kỳ vài cái cổ vũ tinh thần, nhớ ra đối phương là nữ đành bỏ tay xuống:
“ Vâng.” Tiêu Mộng Kỳ tinh ý nhận ra được động tác vừa rồi của Hứa Bình Thu, điều đó thể hiện sự tin tưởng của lãnh đạo, cô phấn chấn báo: “ Căn cứ vào giám sát, có hai kẻ xuất hiện ...”
Mã Thước đã tiếp xúc trực tiếp với 23 nghi phạm buôn bán ma túy, Diêu Mạn Lan, chủ động liên hệ với Dư Tội để cứu người, thành công cứu người ra và đưa mình vào vị trí nghi phạm trọng điểm.
Thế nhưng hai người này không có bất kỳ liên hệ nào với nhau, cho nên chưa rõ quan hệ ra sao.
“ Cứu người à, thăm dò khéo lắm, khả năng chúng sẽ còn thăm dò nhiều lần, xe có sử dụng được không.” Hứa Bình Thu gật gù:
“ Nếu như vẻn vẹn chỉ vì cứu Tôn Địch thì sao?” Nhâm Hồng Thành luôn nghĩ ngược:” Thành phần đó đâu có ít.”
“ Phát lại hình ảnh giám sát đi.” Hứa Bình Thu chỉ tướng mạo Diêu Mạn Lan:” Lão Nhâm ông dám đánh cược không? Mạn Diệu Lan dứt khoát là nhân vật trọng yếu, vị trí trong tập đoàn tội phạm không hề nhỏ, sau này sẽ là người dùng để ăn mòn phó cục Dư của chúng ta.”
“ Tôi chỉ lo cậu ta diễn giả thành thật.” Nhâm Hồng Thành luôn thiếu tin tưởng vào Dư Tội:
Kỳ thực Hứa Bình Thu cũng có lo lắng này, sống trong tiền, quyền sắc như thế, chẳng lẽ mong người ta giữ được khí tiết.
Hai lãnh đạo đàm thoại, Tiêu Mộng Kỳ không xen vào được, cô biết toàn bộ kế hoạch, song bị cấm túc ở đây rồi, dù lo lắng chẳng thể làm gì được. Nhất là nữ nhân có ý đồ bất lương kia bước tiếp theo là dùng mỹ sắc dụ dỗ thì sao?
Ý nghĩ này vừa sinh ra, toàn thân không thoải mái.