Dư Tội đặt điện thoại xuống, mở máy giặt lấy quần áo đã được sấy khô, ngửi thử, thơm quá, xài đồ đắt tiền có khác, giặt xong còn cảm giác quần áo mềm hơn dễ chịu hơn mới lạ. Chuẩn bị đi thì thấy Đỗ Lập Tài đang vén cửa sổ quan sát xung quanh: “ Sao thế Lão Đỗ?”
Đỗ Lập Tài không quay đầu lại: “ Cẩn thận chút, bọn chúng xưa nay chúng luôn bất chấp thủ đoạn.”
Khu vực này rất ít người sinh sống, nếu có người lạ xuất hiện rất dễ phát hiện, lại nằm gần đường quốc lộ, sau lưng là công viên rừng rậm, bỏ trốn rất dễ. Dư Tội trấn an: “ Yên tâm, dù là loại gì cũng không tới mức ngang nhiên trắng trợn đối phó với cảnh sát.”
“ Tôi không nói tới việc đó, mà là cậu không phải là người có thể vượt qua được cám dỗ.”
“ Ha ha ha, anh đúng là đồ ngốc, vì tôi là loại cảnh sát không vượt qua được cám dỗ, nên đối phó với tôi mới vòng vèo khách khí thế này đấy, chứ đối phó với loại cứng đầu thì như anh thì hắc hắc ...” Dư Tội cười dài, xoay chìa khóa trong tay rời đi:
Đúng 8 giờ 15, phân cụ khu khai phát, một chiếc Huyndai đỏ đỗ bên đường.
Cô gái lái xe dùng ngón tay mảnh khảnh xem tin tức trên di động, một bức ảnh, tuổi có vẻ không nhiều, da ngăm đen, Dư Tội, 25 tuổi, phó cục trưởng phân cục khu khai phát, sở thích không rõ, nơi ở gia đình, không rõ.
Đây là nhiệm vụ rất khẩn cấp, Mã ca và Thân ca mời cô ra mặt, hẳn không phải là chuyện nhỏ rồi, chỉ là không nhìn ra, một phó cục trưởng phân cục thì có gì ghê gớm khiến Thân ca phải đích thân an bài.
Thông tin thứ hai, một người tên Tôn Địch bị cảnh sát bắt, nghe nói bán ma túy, cô không quen, nhưng cô biết không phải mục tiêu. Mở hộp ra, lấy tấm vàng lá, đóng dấu ngân hàng kiến thiết, 500 gram, lễ vật lớn thế này, mua chuộc một xử trưởng cũng không thành vấn đề.
Hạ kính trang điểm xuống, chỉnh lại mới tóc của mình, không sấy, không nhuộm, mượt mà tự nhiên, trang điểm rất nhẹ nhưng rất tỉ mỉ, son môi dùng loại phơn phớt hồng, vừa thanh thuần lại không quá ngây thơ, đủ khơi lên ý nghĩ viển vông của nam nhân, giống mọi khi, cô rất hài lòng về vẻ ngoài của mình.
Chỉnh lại y phục, chỉ váy đen áo sơ mi trắng, bước chân duyên dáng tới phòng trực ban, báo tên đăng ký, được bảo an ân cần chỉ chỗ, cô gái tươi cười vẫy tay làm ông già trực ban nhìn theo mãi.
Khi bóng người đi mất rồi mới thu ánh mắt về nhìn tên: Diêu Mạn Lan.
Quả nhiên người như thê, thân hình mạn diệu, thơm như lan quế.
Khi tấm danh thiếp đưa cho Dư Tội, ánh mắt phó cục Dư cứ nhìn chân người ta, thon mà không gầy, tất lụa đen, sờ chắc đã lắm.
Khi y đặt cốc trà lên bàn, ánh mắt liếc qua cái cổ trắng muốt, bầu ngực hơi nhô lên, đeo vòng ngọc trai, vừa vặn chạm tới cái khe lờ mờ khiến nam nhân chú ý nhất, dụ hoặc tiến vào thử nông sâu.
“ Cục trưởng Dư, mạo muội tới quấy quả anh, thật là ngại quá.” Diêu Mạn Lan tự như không biết ánh mắt sỗ sàng kia cười ngọt khom người xin lỗi mới ngồi xuống:
Phó cục Dư muốn ra vẻ lãnh đạo, nhưng mắt hút vào mỹ nữ rồi, đâm ra nói có hơi nóng vội: “ Tôi bận lắm, có chuyện gì cô cứ nói đi.”
“ Cũng không có chuyện gì to tát ...” Ấn tượng đầu tiên của Diêu Mạn Lan rất tệ, cô nghĩ có nên nhét luôn vàng cho y không, thế mới phù hợp với tác phong loại người này:
“ Xem xem, lại vòng vo rồi, à phải, sao cô quen bạn học của tôi, Âu Dương Kình Thiên.” Dư Tội tỏ ra không vui.
“ Tôi không quen, mà nhờ bạn, bạn lại nhờ bạn, thế nên mới tìm được tới chỗ anh.” Diêu Mạn Lan mặt mày ám đảm, giọng nói cũng thỏ thẻ đáng thương:
“ Là ai, phạm tội gì?”
“ Tôn Địch ạ.” Diêu Mạn Lan rụt rè nói ra cái tên:
“ Tôn Địch à?” Dư Tội cầm ngay điện thoại lên, bấm số:” A lô, đội trọng án à, tôi là phó cục trưởng Dư đây ... có giam một người tên Tôn Địch không?”
“ Phó cục Dư, không phải do anh đưa tới sao?” Bên kia nghi hoặc:
Dư Tội che điện thoại:” Có à, phạm tội gì thế .... Ma túy hả, hiểu hiểu.”
Diễn kịch xong, phó cục Dư vỗ bàn:” Cô gái này, hắn ta dính dáng tới ma túy, khó lắm ... Mà cô và người đó liên quan thế nào mà đi nói đỡ cho hắn?”
Vòng vo thăm dò chuyện riêng tư của người ta, Diêu Mạn Lan rơm rơm nước mắt:” Là anh họ của tôi ạ ... Cục trưởng Dư, anh ấy phạm tội có nặng không?”
“ Tình hình chưa rõ.”
“ Nhưng anh họ tôi do anh bắt.” Cô gái sợ sệt nói:
Phó cục Dư vỗ vỗ trán:” À phải, nhớ rồi, hôm đó phối hợp hành động với cục, có bắt hắn về, cái KTV Duyên Mộng do hắn kinh doanh đúng là liên quan tới ma túy.”
“ Xin anh cứu anh ấy, nếu anh ấy tù tội, chị dâu tôi không biết làm sao, giờ ở nhà khóc không ra khỏi cửa, cả nhà chỉ có hai mẹ con ... Tôi không còn cách nào nên mới tới cầu xin anh ... Bao tiền cũng được, chỉ mong anh cứu anh ấy ...” Diêu Mạn Lan nước mắt ngắn dài, hai mắt long lanh đước nhìn cục trưởng Dư cầu khẩn:
“ Thế là không đúng đâu cô gái, tình cảm là tình cảm, nguyên tắc là nguyên tắc, chúng tôi không để người tốt bị hàm oan, cô về đợi đi.” Dư Tội mãi mới khôi phục được uy phong của lãnh đạo:
“ Xin lỗi cục trưởng Dư ... Tôi không nên như thế ... Tôi ra ngoài một chút ... Xin lỗi ...” Diêu Mạn Lan lau đước mắt cáo từ:
“ Đi thong thả, bảo chị dâu cô nghĩ thoáng chút.” Làm ra vẻ hay đi thật rồi? Dư Tội nghe tiếng giày cao gót đi xa dần, tiếc lắm, cầm báo đập lên bàn: “ Cái đám tội phạm này kém quá, mình dễ sa đọa như thế mà không cám dỗ một chút.”
Tuy đúng là đóng kịch, nhưng mà người phó cục Dư ngứa ngáy là thật, tội phạm toàn xinh đẹp thế này thì tốt quá rồi.
Vừa đứng lên định đi, í, chỗ mỹ nữ vừa ngồi có khối vàng rực rỡ.
Oa, cách này hay thật, muốn trả cũng không trả được, chẳng sợ gì hết, cả ghi âm cũng chẳng sợ, cầm khối vàng lên, 500 gram, phải mười mấy vạn. Cảm quan phó cục Dư thay đổi, ừm, đám tội phạm biết làm việc đấy.
Lúc này có điện thoại, số lạ, nhưng biết là ai, ngồi xuống nhắc điện thoại lên, không nói gì cả, lát giọng mới có giọng rụt rè:” Cục trưởng Dư, tôi thất thố rồi ...nếu anh có thời gian ...”
“ Không sao, không sao, chuyện anh họ cô cũng không to tát gì ... Phải rồi, cô đang ở đâu?”
“ Tôi ở dưới lầu ạ.”
“ Được, đợi một chút, tôi với cô tới đội trọng án.”
“ Vậy ... Cám ơn anh quá.” Cô gái tức thì vui vẻ như chim non:
Dư Tội mặc lên bộ cảnh phục uy phong, xuống lầu nhìn thấy chiếc Huyndai đỏ rực, bước vào, phất tay:” Tới đường Kính Tông.”
“ Tôi có cần mang theo vật dụng gì không ạ?” Diêu Mạn Lan cẩn thận hỏi:
“ Mang cái gì mà mang, dẫn người về .... Cẩn thận chút, chuyện này, nếu tự mình hút không phải vấn đề lớn.” Phó cục Dư hơi ngả người về phía cô gái, ngửi hương hoa thoang thoảng trên cơ thể: “ Nếu mà bán ... Thì không hay, hiểu chưa?”
“ Vâng ạ, kỳ thực anh họ tôi rất tốt, nhưng mở KTV khó tránh được, chỗ đông người hỗn loạn lắm ...” Diêu Mạn Lan khởi động xe, nhiệm vụ hoàn thành không tệ, đạt được mục đích rồi: