Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 798 - Q7 - Chương 026: Giai Nhân Đáng Thương. (2)

Q7 - Chương 026: Giai nhân đáng thương. (2) Q7 - Chương 026: Giai nhân đáng thương. (2)

Ngụy Cẩm Trình tiễn vợ đi rồi mới phát hiện ánh mắt Dư Tội là lạ:” Lại làm sao thế?”

“ Tôi nói ... Ý tôi bảo vợ anh .. À, tôi hiểu rồi, là nguyên phối.” Dư Tội chưa hết chấn kinh, nói năng lẫn lộn, chuyện này thực sự là phá vỡ nhận thức của y:

“ À, tôi cũng hiểu rồi, trong mắt anh người giàu phải xa xỉ cực độ, dát vàng nạm ngọc, trái ôm phải ấp chứ gì? Nữ nhân bên cạnh phải là quốc sắc thiên hương, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành phải không?”

“ Đúng thế, đó chẳng phải mộng tưởng của nam nhân à?” Dư Tội chẳng bận tâm tới lời mỉa mai của đối phương:” Bảo sao khi anh nhìn mỹ nữ có ánh mắt ôn hòa như vậy, nhà có Sư Tử Hà Đông mà, có phải vợ anh lợi hại lắm không?”

Ngụy Cẩm Trình xua tay:” Không phải như anh nghĩ đâu, mới vài năm gần đây tôi mới kiếm sống ra hồn chút, chứ trước đó từ quen biết tới kết hôn luôn là cố ấy lo liệu việc nhà, tình cảm chúng tôi tốt lắm.”

“ Chuyện đó thì tôi tin, nhưng anh không ngoại tình à?” Dư Tội tựa hồ không lý giải được:

“ Anh là cảnh sát, anh tra đi, dù có tôi cũng không thẳng thắn xin khoan hồng đâu.” Ngụy Cẩm Trình đắc ý lắm, xem chừng là có:” Anh đừng chê vợ tôi xấu, thời buổi này có vài đồng tiền thì nữ nhân xinh đẹp cỡ nào chẳng có, nhưng nếu một ngày anh trắng tay vẫn không chê anh thì chỉ có vợ xấu thôi.”

Dư Tội nghe mà lòng xúc động, thấy thế giới này còn chân tình, cảm giác rất tốt, song cái mồm thì chẳng nói cho tử tế:” Oa, khẩu vị của thổ hào đặc biệt thật đấy.”

“ Tôi không muốn nói lời thô tục đâu, anh có thể không tôn trọng tôi, nhưng không được thiếu tôn trọng người nhà tôi.” Ngụy Cẩm Trình không vui, nghiêm mặt lại:

“ Xin lỗi, xin lỗi ...” Dư Tội chắp tay, thái độ thành khẩn:

Lão Ngụy đột nhiên lùi lại, thấy mùi thôi thối, nhìn kỹ, người này sao như từ hố phân chui lên:” Khẩu vị của anh cũng độc đáo quá đấy, làm cái gì mà thành thế này?”

“ Nhiệm vụ, ngã xuống sông bẩn ... Không phải tới tìm anh giúp sao?”

“ Giúp gì? Anh đúng là không khách khí đấy, hôm qua ăn bát mỳ thôi, hôm nay đã tới nhà đòi báo đáp à?” Ngụy Cẩm Trình nói thẳng:

“ Chuyện nhỏ thôi, mượn chỗ của anh, kiếm cho tôi chỗ kín đáo chút.” Dư Tội nhỏ giọng nói, ra hiệu một cái, cửa sổ xe hạ xuống, Đỗ Lập Tài thò tay ra vẫy:

Lão Đỗ đầu bù tóc rồi, râu ria lởm chởm, ánh mắt hung dữ làm Lão Ngụy giật mình.

“ Được không, mượn thôi, thực sự không có chỗ nào để đi, đây là nhân chứng trọng yếu.” Dư Tội hỏi ý:

“ Địa điểm thì tôi có, nhưng mà đừng gây chuyện cho tôi đấy.”

“ Chà, đồng ý sảng khoái thế, cảnh báo cho anh biết trước, trong cảnh sát nhiều kẻ xấu lắm đấy.”

“ Kẻ xấu cũng không phải là dễ làm như thế đâu, anh tuy có khí chất kẻ xấu, nhưng không có bản chất của kẻ xấu, tôi nhìn ra rồi, anh không phải là cảnh sát bẩn vơ vét tiền.” Ngụy Cẩm Trình quay đầu đi theo vợ: “ Yên tâm tôi sẽ bảo mật, tới cửa tiểu khu đợi tôi.”

“ Này, Lão Ngụy, anh cứ đưa tiền xem tôi có dám nhận không?” Dư Tội cười ha hả, y rất có thiện cảm với vị thổ hào khác người này, xem ra nói nhiều ắt có sai lầm, tên này đúng là không đơn giản:

Quay về xe lái tới cổng tiểu khu, không lâu sau Ngụy Cẩm Thình đưa cho một cái chìa khóa, một địa chỉ, có bạn bè làm thổ hào sướng thế đấy.

Khi Thiệu Soái lái xe lên đường, Đỗ Lập Tài chỉ lau lưng hỏi:” Tiểu Dư, xe số 384 kia có phải người chúng ta không?”

“ Yên tâm, tôi bố trí đấy.”

“ Phụ trách giám thị người này à?”

“ Đúng rồi, hắn là Ngụy Cẩm Trình, kinh doanh Đào Viên, nghi phạm trọng yếu.”

“ Đã biết là nghi phạm, sao cậu lại qua lại thân mật như thế?” Đỗ Lập Tài chất vấn, tên này vẫn vậy, làm việc không theo trình tự, hai người trước kia xung đột liên tục cũng vì chuyện này:

Dư Tội bực mình lườm một cái, đã thành tội phạm truy nã rồi mà còn cứng nhắc như vậy:” Để tôi theo trình tự báo lên cấp trên là đã gặp anh nhé?”

Đỗ Lập Tài im luôn.

Xe đi gần nửa tiếng mới tới nơi, ba người giật mình, đó là khu mới khai phát ở gần công viên Nam Trại, toàn là nhà kép từ 200 m2 trở lên, vườn hoa lớn và thảm cỏ xanh mướt, rõ ràng là khu nhà ở cao cấp, đợi mở cửa càng bất ngờ, đồ gia dụng điện nước tất cả đều đầy đủ, chỗ mượn tạm trong lòng ba người hình dung đều là kiểu tầng hầm như Đỗ Lập Tài trú ẩn.

Dư Tội đi tắm rửa, giặt quần áo, lát sau toàn thần thơm tho, ngả mình xuống ghế sô pha rộng như cái giường ngủ một giấc. Không bao lâu sau bị Thiệu Soái gọi dậy, điện thoai tìm Dư Tội toàn gọi tới điện thoại của hắn. Nghe nói là Thử Tiêu, Dư Tội tức tối chửi om lên, không ngờ có tin: “ Cắn câu rồi, khắp thế giới đang tìm cậu.”

Úi, Dư Tội ngồi bật dậy: “ Ai thế?”

“ Thực sự không ngờ tới đâu, cho cậu đoán một trăm lần cũng không đoán ra.”

“ Đã biết không đoán ra còn tốn thời gian làm gì, muốn ăn đòn à?” Dư Tội mất kiên nhẫn:

“ Âu Dương Kình Thiên, cậu tin không?”

Á à, tên lớp trưởng, Dư Tội vốn chẳng thích gì tên này, luôn thấy hắn quá giả, thích ra vẻ gương mẫu:” Chắc chắn không phải hắn đâu, có người thông qua hắn thôi.”

Thử Tiêu hỏi:” Vậy trả lời ra sao?”

“ Kiếm máy mới cho tôi, tôi đánh mất rồi ... Số của hắn là gì?” Dư Tội yêu cầu, chả tội gì phải mua, tranh thủ kiếm một cái, sau đó ngồi khoanh chân trên ghế sô pha nhìn phòng khách rộng rãi, tìm cái cảm giác của cảnh sát bẩn, sau đó gọi điện thoại:” A lô, Âu Nhật Thiên, tìm tôi à?”

“ À, phó cục Dư, cuối cùng anh cũng lộ diện.” Âu Dương Kình Thiên giọng có vẻ cấp bách, không cả để ý cách xưng hô mà hắn luôn lấy làm khó chịu:

“ Có rắm phun đi, mấy ngày qua đang mệt chết đây.”

“ Bận gì thế?” Âu Dương Kình Thiên tỏ vẻ bạn bè quan tâm hàn huyên:

“ Còn làm gì, bị tổng đội dùng làm cu li chứ cái gì, sắp tới ngày thế giới chống ma túy rồi, chạy khắp nơi bắt bọn bán lẻ ...” Dư Tội bổ xung thêm cái ngáp dài, không truy cứu đám người này vì tội Chanh Sắc Niên Hoa đã là cực kỳ nể tình bạn rồi:

“ Phó cục Dư, tôi gọi điện cho anh nói khó ... Nói trước đi, có nể mặt không, nếu không tôi không nói.”

“ Sao, có người thân bán thuốc bị bắt à, được, cái này tôi nể mặt.”

Quả nhiên câu này làm Âu Dương Kình Thiên lộ mặt thật:” Mẹ nó, thân thích cậu bán thuốc ấy, là cấp trên muốn móc nối quan hệ, tìm tới người bạn học như tôi, bảo tôi đánh tiếng .... Tôi hỏi này, chuyện có nặng không?”

“ Anh chưa nói sao tôi biết có nặng không, bắt được cả đống, là ai?” Dư Tội làm ra vẻ mất kiên nhẫn:

“ Tôi không biết.”

Biết ngay chỉ là đá dò đường mà, Dư Tội chửi:” Khi anh làm lớp trưởng đã là thằng ngu, giờ chả tiến bộ gì, nói khó mà chả biết nói hộ ai.”

“ Tôi không biết thật, lãnh đạo chúng tôi hỏi, rốt cuộc là hành động gì, diện liên quan có lớn không, có giúp được không mà thôi.”

“ Âu Nhật Thiên, đừng để tôi chửi anh ngu, anh nói xem có giúp được không?” Dư Tội hỏi ngược lại:

“ Là sao?” Âu Dương Kình Thiên nhỏ giọng xuống:

“ Nếu không có người quen, làm theo quy tắc, có người quen thì làm theo quy tắc ngầm, còn cần tôi dậy à?”

“ Được, tôi hiểu rồi, phó cục Dư, tôi bảo người thân của họ tới gặp anh, anh xem mà làm, đừng đuổi họ ra ngoài mất mặt tôi.”

“ Làm gì có chuyện đó, bắt người để làm gì, chẳng phải là để người ta tìm tới nhà à?” Dư Tội cười gian trêu Âu Dương Kình Thiên:” Nếu là thứ nghèo rách không có tiền thì đừng tới tìm, đỡ phiền.”

“ Được, vậy cứ thế, giờ đi làm họ tìm.” Âu Dương Kình Thiên cúp máy ngay, xem chừng xong việc nên hết kiên nhẫn vờ vịt với Dư Tội rồi:

Bình Luận (0)
Comment