Nhìn ra rồi, mấy cô gái này muốn dùng những câu chuyện này để xóa nhòa khoảng cách, kéo đổ giới hạn, Dư Tội làm ra vẻ miễn cưỡng:” Xem ra tôi phải kể rồi, có điều ...”
“ Không có ngoại lệ, không được kể chuyện tục tĩu, ít nhất bề ngoài không thể có, đúng không các chị em.” Diêu Mạn Lan hô hào:
“ Không kể được chỉ phải uống một nửa cốc thôi.” Trương Thanh Thanh nói đỡ mà như nói khích vậy:
“ Được rồi, câu chuyện thế này, ở bệnh viện thần kinh tỉnh có một bệnh nhân hoang tưởng, luôn cho mình là đứa trẻ con, lý tưởng của hắn là làm cái ná to, bắn vỡ kính nhà hàng xóm, khi nào bác sĩ hỏi hắn cũng trả lời như thế, bệnh tình không hề tiến triển ... Một hôm bác sĩ hỏi, về nhà muốn làm gì, lần này thay đổi, hắn nói muốn về nhà tìm nữ nhân.” Dư Tội nghiêm túc kể một câu chuyện chẳng hề giống chuyện cười: “ Bác sĩ cao hứng, nghĩ rằng chữa trị có hiệu quả, hỏi tìm nữ nhân làm gì, bệnh nhân nói, kết hôn với cô ấy. Bác sĩ mừng lắm, chứng tỏ tư duy bình thường rồi, lại hỏi, kết hôn là gì, bệnh nhân nói, dẫn cô ấy vào phòng, ấn xuống giường, xé áo cô ấy, cởi quần cô ấy .... Tới đây bác sĩ yên tâm rồi, bệnh nhân đã hoàn toàn khỏe mạnh, chuẩn bị làm thủ tục cho hắn về ... Lúc làm thủ tục, bác sĩ thuận tiện hỏi, anh cởi quần nữ nhân ra để làm gì?”
Oa, quá lỗ liễu rồi, các cô gái lườm Dư Tội, biến thái quá rồi, cả Diêu Mạn Lan cũng xấu hổ, đám chị em ở đây dù sao cũng không phải tiểu thư, có tự tôn.
“ Bệnh nhân hứng phấn nói, tôi cởi quần cô ấy, lấy chun làm cái ná lớn.”
Nói tới đó Dư Tội tủm tỉm cười nhìn các cô gái, mới đầu là nhịn cười, sau đó là ôm nhau cười lớn, hiệu quả rất tốt, các cô gái cam lòng chịu phạt.
Ăn tới cao hứng, uống tới nhiệt liệt, bất tri bất giác một bữa cơm tốn hai tiếng, Dư Tội uống không nhiều, các mỹ nữ thì uống không ít, khi đứng dậy Tiết Phi loạng choạng, các chị em muốn đỡ, nhưng nhất định đòi Dư Tội đỡ.
Mới có 9 giờ, mọi người chưa muốn giải tán, kéo nhau đi hát.
Xuống lầu Dư Tội muốn thanh toán thì Diêu Mạn Lan đã quẹt thẻ trước, y trách một hồi, Diêu Mạn Lan thuận nước đẩy thuyền nói lần này đi hát để y thanh toán.
Được rồi, giờ nói không đi chả phải tiếc tiền à, Dư Tội biết bị gài khéo, biết không ổn, miệng thì vẫn nói: Được chúng ta đi.
Diêu Mạn Lan dẫn đường, Dư Tội lái xe theo sau, trong xe mấy cô gái ríu rít không ngừng, lúc chọn địa điểm ai nấy tiếc nuối, Chanh sắc niên hoa đã đóng cửa, nếu không nơi đó là lựa chọn hàng đầu, Dư Tội cười thầm, xem ra chuyện đóng cửa chốn giải trí không nên làm nhiều, nếu không bất tiện lắm.
Sau khi thương thảo, Diêu Mạn Lan quyết định ở Dinh thự Đào Viên.
“ Đó không phải là hội sở tư à, có cả ca hát sao?” Dư Tội hỏi Tiết Phi ngồi ở ghế phụ lái:
“ Có chứ, hơn nữa cách âm tốt lắm, anh chưa tới sao?”
“ Ồ, đúng là tôi chưa tới bao giờ.” Dư Tội nói dối không chớp mắt:
“ Vậy soái ca, anh tới đâu rồi, hay là anh chọn đi.” Kim Lệ Hoa nhoài người lên hỏi, hôm nay thực sự rất vui, soái ca không quá soái song biết nói chuyện làm người ta vui vẻ:
“ Tùy các cô.” Dư Tội hời hợt đáp:
Mấy cô gái tùm lại, không biết thì thầm gì mà cười khúc khích.
“ Chuyện gì mà vui thế?” Dư Tội tò mò:
“ Bọn em đang đoán xem thân phận của anh là gì?” Trương Thanh Thanh mở đôi mắt tròn thơ ngây đáp:
“ Vậy kết quả là gì?”
“ Nhà sản xuất phim, thế nên chị Lan mới tốn công như vậy.” Tiết Phi khẳng định:
“ Sai rồi, next.” Dư Tôi bắt chước giọng điệu trong mấy game show:
“ Anh là ông chủ ... Nhìn cái cà vạt là biết, đồ đắt tiền nhưng không gây chú ý.” Kim Lệ Hoa hâm mộ, nam nhân vây quanh chị Lan thì đại bộ phận là phú hào:
“ Sai, next.”
“ Em thấy là cán bộ lãnh đạo, tuy hơi trẻ, song chắc là lãnh đạo.” Trương Thanh Thanh thi thoảng thấy Dư Tội lộ ra giọng điệu rất uy nghiêm:
Đây là đáp án gần nhất, Dư Tội cười không đáp, hai cô gái kia truy hỏi.
“ Vì chỉ lãnh đạo mới có nội hàm như vậy, cởi quần nữ nhân ra rồi còn rút dây chun ...”
Cả xe cười nghiêng ngả, tới nơi thì thân thiết lắm rồi.
Tới Đào Viên, các cô gái nhận ra soái ca được tiếp đón ân cần nồng nhiệt hơn bình thường, càng tin thân phận y không tầm thường. Dư Tội đuổi viên giám đốc đi, không cho theo. Đoàn người đi cầu thang máy lên tới tầng 9, bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì, vào trong mới thấy vùng trời mới, nam nam nữ nữ đã có hơn 30 người, có người hát, có người ôm nhau ở góc tối thân mật, da phần nhiệt tình nhảy múa ở sàn nhảy, phục vụ viên toàn bộ mặc kiểu thỏ bunny, bê khay rượu phụ vụ khách hàng.
Mấy cô gái vừa qua cửa đã hú hét nhũn nhảy theo nhạc, hết sức hưng phấn.
“ Thích nơi này không?” Diêu Mạn Lan ghé tai hỏi nhỏ:
Dư Tội cười đáp: “ Hơi loạn.”
“ Không loạn sao thả lỏng được, nơi này có thể tận tình chơi, đều không quen biết nhau, mỹ nữ nhiều lắm, phải xem bản lĩnh của anh.” Cánh môi Diêu Mạn Lan chạm nhẹ tai Dư Tội, phun ra từng làn hơi nóng hổi, chỉ tay về phía không ít cô gái ăn mặc đẹp đẽ, trang sức đắt tiền:” Đều là cô gái nhà giàu nhưng trái tim cô đơn trống rỗng.”
Lúc này nói nhiều vô ích, Diêu Mạn Lan nắm tay Dư Tội kéo vào sản nhảy, dẫn dắt Dư Tội lóng ngóng nhảy, dần dà trong từng hồi hương thơm, Dư Tội tìm được cảm giác buông lỏng, kỳ thực ở đây nhảy chẳng theo quy tắc gì.
Bạn nhảy Dư Tội cứ thay đổi liên tục, ái dà, nơi này đúng là cởi mở, chả quen biết gì nhau, vô tình va phải một cái là ôm lấy rồi, sờ một cái, bóp một cái chả ai ngại ... Càng lưu manh chơi càng sướng. Nam lưu manh, nữ phóng túng, cô em gái chẳng biết có chơi thuốc không, nhảy không đã, cởi phăng áo ném lên, bên trong thậm chí không có áo lót, hai con thở trắng cứ nảy tưng tưng.
Bảo sao nơi này chỉ vài năm đã có danh tiếng lớn như vậy.
Mồ hôi đầm đìa, Dư Tội thấy sáng khoái, cảnh xuân cung sống này mấy khi thấy, tới quầy bar nghỉ một chút, Trương Thanh Thanh đã bê cocktail ra, mấy cô gái cũng mệt rồi, chia nhau mỗi người một cốc, Dư Tội ngửa cổ uống một hơi hết sạch, vị bạc hà the mát sảng khoái.
“ Nhảy với em đi.” Trương Thanh Thanh tựa hồ lấy hết dũng khí mời, mồ hôi làm tóc dính bết lên trán, bầu ngực nhỏ xinh xinh nhô lên hụp xuống, không lớn, phối hợp với khuôn mặt nữ sinh, càng dụ dỗ phạm tội:
Diêu Mạn Lan tới gần quầy bar, nháy mắt với Mã Thước đang lau cốc, Mã Thước gật đầu, nhìn thấy rồi, trong sàn nhảy, phó cục trưởng Dư đang lắc hông hú hét giữa vòng vây ba cô gái.
Hai người không giao lưu gì cả, chuyện sau đó khỏi cần nhiều lời.
Một tiếng sau, đám nam nữ kéo nhau vào nhà vệ sinh ở hành lang, có người không đợi được kéo quần xuống một cái hành sự trong góc, đây vốn là party tìm kiếm kích thích, lấy sự điên cuồng bù đắp trống rỗng tâm linh.
Hai tiếng sau, Mã Thước kinh ngạc trước sự bền bỉ của phó cục Dư, không ngờ vẫn đang khiêu vũ, trong khi cô gái mà hắn mời tới uống mơ hồ rồi, bị nam nhân lạ bế đi đâu chả rõ.
Diêu Mạn Lan đi vào sàn nhảy, né tránh bàn tay sờ soạng lung tung, sau đó ngầm kéo tay Tiết Phi, tới lúc rồi, Tiết Phi vừa nhảy vừa kéo Dư Tội ra ngoài, hai người dán sát vào nhau, tay chỉ chỉ một đôi nam nữ tác chiến ngay ghế sô pha, ánh mắt khiêu khích ...
Dư Tội đáp lại bằng nụ hôi cuồng nhiệt, hai người vừa hôn vừa gặm lui ra hành lang, hôn tới toàn thân khô nóng, cái váy ngắn cũng bụ kéo xuống một nửa, Tiết Phi chỉ gian phòng, Dư Tội bế bổng mỹ nhân, hung hãn đá cửa phòng, chẳng mấy chốc trong phòng truyền ra tiếng kêu buông thả của nữ nhân ...
Lát sau Mã Thước tìm được Kim Lệ Hoa bị một nam nhân kéo vào sàn nhảy, tìm được Trương Thanh Thanh một mình nhảy nhót, kéo hai cô gái đưa tới gian phòng kia, đẩy vào phòng Dư Tội...
"Thằng nhãi sướng nhé." Mã Thước quay về quầy bar, làm hai ly cocktail cùng Diêu Mạn Lan khẽ cụng ly chúc mừng thắng lợi.
Thời gian tới gần 0 giờ, sàn nhảy dần vắng bóng người, nhưng sự điên cuồng vẫn tiếp tục.