Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 804 - Q7 - Chương 032: Phản Khách Vi Chủ. (1)

Q7 - Chương 032: Phản khách vi chủ. (1) Q7 - Chương 032: Phản khách vi chủ. (1)

Reng reng reng, đây là cú điện thoại thứ mấy, Nhâm Hồng Thành không rõ nữa, có điều nhìn thời gian thì đã trưa rồi, vẫn không có tin tức gì, điện thoại do Hứa Bình Thu gọi tới.

Vẫn không có tin tức, Lão Hứa đã sốt ruột thấy rõ, Nhâm Hồng Thành cúp điện thoại, đi ra vẫy tay với Tiêu Mộng Kỳ, cô biết lãnh đạo muốn hỏi gì, nói:” Tín hiệu vẫn ở dinh thự Đào Viên.”

“ Đã trưa rồi sao chưa ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhâm Hồng Thành nhíu chặt mày, camera đã ghi hình Diêu Mạn Lan đi vào đêm qua, Mã Thước đi sáng nay, còn phó cục Dư mãi không thấy:

“ Có cần tổ chức cuộc kiểm tra đột suất không?” Tiêu Mộng Kỳ lo lắm, dù sao cũng đang tiếp xúc với nghi phạm bán ma túy:

“ Đợi thêm đi, chớ bứt dây động rừng.” Nhâm Hồng Thành muốn tìm một lý do an ủi bản thân, nhưng an ủi cũng không được, như kiến bò chảo nóng:

“ Tổ trưởng Tiêu, có tình huống này, chị xem sao.” Lý Mân gọi:

Tiêu Mộng Kỳ và Nhâm Hồng Thành vội chạy tới, Tào Á Kiệt đã đem hình ảnh giám sát vài tiếng trước cắt ra, kết quả thấy một chiếc Nissan 9 lần xuất hiện ở phụ cận Đào Viên.

“ Phóng to chút, xem có nhận được mặt không?” Tiêu Mộng Kỳ ra lệnh:

Tào Á Kiệt phóng to, làm rõ vài lần, chỉ được khuôn mặt mơ hồ, lắc đầu:” Quá xa, ánh sáng không tốt, không thể chạy chương trình nhận diện khuôn mặt được.”

Đột nhiên Nhâm Hồng Thành tới gần, dí sát mắt vào màn hình, lắc đầu:” Không cần đâu, cậu ta là Thiệu Soái, thám tử tư, là nguồn tin ngoài của Dư Tội.”

Ồ, ra là người mình, Lý Mân nhanh chóng điều ra tư liệu của Thiệu Soái:” Hình như cũng tìm Dư Tội.”

“ Cái thằng này ... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhâm Hồng Thành vỗ trán, tên đó không bao giờ làm người ta yên tâm được:

Qua trưa, vẫn không thấy bóng người đâu.

Nghiêm Đức Tiêu, Hùng Kiếm Phi bị gọi lên tổng đội, chỉ có một nhiệm vụ là gọi điện không biết mệt mỏi cho phó cục Dư, gọi vào cái điện thoại không ai nghe máy.

…… …..

Một tiếng hét cao vút vang lên, Tiết Phi nằm cuộn mình trên ghế sô pha tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ xem di động, thì ra là chị Lan, cô ậm ừ vài tiếng, dụi mắt nhìn quanh, gian phòng như bãi chiến trường, soái ca vẫn ôm Kim Lệ Hoa ngủ say, Trương Thanh Thanh thì ôm sau lưng y ... Cô quay lại nhìn, chả hiểu thế nào mà mình bị ném ở ghế sô pha.

“ Dậy mau, dậy mau ... Chị Lan bảo về công ty.”

“ Dậy mau, còn chưa điên đủ à?”

Đá Thanh Thanh hai cái, nha đầu đó lờ đờ mở mắt, vỗ mông mẩy của Kim Lệ Hoa. Thanh Thanh "á" một tiếng rõ lớn, sau đó nhớ ra chuyện hôm qua, kinh hoàng chỉ Dư Tội, Tiết Phi bực mình trần truồng chạy vào phòng, Trương Thanh Thanh ôm ngực chạy theo, không may dẫm vào Kim Lệ Hoa ...

Kim Lệ Hoa chui khỏi vòng tay Dư Tội, Dư Tội bây giờ mới mở mắt, chỉ thấy bầu vú trắng xóa, ngớ ngẩn hỏi:” Í, ai đây?”

“ Này, anh dày vò chị em chúng tôi cả đêm, giờ còn hỏi ai à?”

Dư Tội bị véo má tỉnh ngay:” Á ... Lệ Hoa, anh nhớ ra rồi ... Á ....”

Ký ức ùa vào đầu, Dư Tội nhớ ra, hoang mang nhìn bốn xung quanh, giày, quần lót, áo lót, váy, lại còn tiếng nước rào rào trong nhà vệ sinh:” Anh nhớ hình như không chỉ mình em.”

“ Vậy anh nhớ được mấy người?” Kim Lệ Hoa cắn môi lườm Dư Tội:

Dư Tội ngơ ngơ như đang đếm, không nhớ ra:” Không nhớ nữa, nhưng anh nhớ em còn đẩy người khác ra cưỡi lên anh, ha ha ha ...”

“ Xì ...” Kim Lệ Hoa xấu hổ vỗ Dư Tội một phát lên vai, ai ngờ tạo ra âm thanh đanh tới mức cả cô cũng giật mình, cảm giác như tảng đá vậy:

“ Hả, hai người còn tiếp tục à, hôm qua mấy lần, giờ phía dưới tôi còn đau.” Tiết Phi ở trong nhà vệ sinh hô lên:

Kim Lệ Hoa mắng trả, Dư Tội kéo chăn nhìn hạ thể, không biết hoang đường như vậy có để lại hậu di chứng gì không? Tiếp đó tim đập cuồng loạn, hôm qua chơi quên trời đất như thế, liệu có bị người ta ghi lại không?

Cùng với đầu óc tỉnh táo, ký ức quay lại, nhớ mình bế Tiết Phi vào, đầu ở ghế sô pha, em gái chân dài đó cứ luôn mồm anh rể, anh rể làm người ta thú huyết sôi trào. Sau đó là Trương Thanh Thanh và Kim Lệ Hoa đi vào, nha đầu như nữ sinh cao trung đó, cơ thể non nớt chứ hành động không non nớt tí nào, Kim Lệ Hoa thì rên rỉ dâm đãng cực độ, thích nhất tư thế Quan Âm ngồi đài sen ... Y nhớ mình luân phiên bị ba con yêu tinh dùng làm công cụ tiết dục, vốn không xong rồi, Kim Lệ Hoa dùng chiêu nhất thương xuyên hầu làm hùng phong của y trỗi dậy,

Con mẹ nó, mình bị đánh thuốc rồi, Dư Tội thất kinh, nếu không sao uy phong cả đêm làm ba cô gái lê lết trên giường như thế được.

Cố sức nhớ lại, là Diêu Mạn Lan, lúc đó ở sàn nhảy đưa y một ly cocktail, sau đó là y nhảy rất hăng, ký ức mờ dần ... Đúng là cô ta rồi, có điều Dư Tội không hận thực sự không hận tí nào, chỉ nghĩ có phải mình ngủ với cả cô ta rồi không, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra ... Không có, cô ta không xuất hiện, mình muốn cưỡi cô ta, kết quả là cưỡi hết, trừ cô ta.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng cười khúc khích làm Dư Tội chỉ muốn phá cửa xông vào ... Không được, tuyệt đối không được, tiểu huynh đệ của y tới cực hạn rồi.

Ba cô nương vội vàng tắm rửa chạy ra, quấn khăn tắm, ai nấy tìm quần áo của mình, Tiết Phi giục:” Đi mau, chị Lan giục mấy lần rồi.”

“ Chị Lan tệ quá, bỏ chúng ta lại đi một mình.”

“ Nói không chừng bị phú hào nào bắt mất ... Này soái ca, chuyện hạnh phúc như thế mà sao trông anh giống bị phi lễ thế.”

“ Hi hi, đúng là giống thật, đừng quên bọn em nhé soái ca.”

“ Á, xé rách quần lót của em rồi ... Soái ca, tặng anh làm ná.”

“ Mau mau, mặc vào còn đi, hôm qua không dùng biện pháp an toàn nào, cẩn thận có đứa bé thì phiền.”

“ Tốt mà, em muốn làm mẹ ...”

Ba cô gái mặc quần áo, cái áo ngực, động tác mau lẹ, vừa mặc vừa trêu chọc Dư Tội, cả ba còn tưởng y chưa tỉnh táo hẳn, Tiết Phi ném quần lót bị rách cho y, vẫy tay hôn gió đóng cửa lại.

Phải rất lâu sau khi tiếng oanh yến biến mất, căn phòng yên tĩnh không còn thấy dấu vết một đêm hoang đường nữa, Dư Tội mới nhón lấy quần lót lụa, trừ vùng tam giác, chỗ còn lại đều xuyên thấu, rất gợi tình, có điều lúc này y đã tứ đại giải không, ném đi, nằm xuống giường, không diễn tả được cảm giác trong lòng lúc này thế nào .

Dư Tội chỉ có một cảm giác, mệt, như xương cũng nhũn ra, ngón tay không nhấc lên nổi, nằm một lúc thì điện thoại trong phòng reo vang, uể oái nhấc lên:” A lô.”

“ Chào anh, tôi là tổng đài, xin hỏi có cần an bài bữa trưa không ạ.”

“ Ừ, được.”

Dư Tội đồng ý bừa, lúc này mới nhớ tới di động, hơn 2 giờ rồi, hơn 60 cuộc điện thoại chưa nhận, y để chế độ rung nên không biết. Dù sao cũng đã như thế rồi, đi bước nào hay bước đó vậy, Dư Tội cố sức bò dậy rửa ráy, mặc quần áo, phục vụ viên dẫn y tới nhà ăn tầng 3.

Rời thang máy, nhìn thấy Mã Thước đứng ở cửa khom người đợi, tên này vạm vờ nhưng không tạo cảm giác vai u thịt bắp, cân đối gọn gàng. Lúc này thể hiện ra dây thần kinh thô như dây thừng của Dư Tội, y lười nhác ngáp một cái, coi Mã Thước như không khí, làm hắn rất xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment