Dư Tội gọi một bát canh thịt, thật nóng thật cay, hai cái bánh nướng, một đĩa rau, bụng đã đói ngấu Dư Tội bê cả bát húp, Mã Thước ngăn phục vụ viên lại, đích thân bê đĩa rau cho Dư Tội.
Dư Tội biết mình mắc câu rồi, rất thú vị, vì ai cũng cho mình là lưỡi câu, còn đối phương là cá.
“ Anh dùng thong thả.” Mã Thước khẽ đặt đĩa rau trộn xuống bàn:
Dư Tội thuận miệng "ừm" một tiếng, bụng rất đói, ăn lại không ngon miệng mấy, chắc do mệt mỏi mà ra, chốc lát sau phát hiện Mã Thước vẫn đứng bên cạnh, y lười biếng hỏi: “ Có chuyện gì nữa?”
“ Tôi có thể ngồi xuống không ạ? Tôi không phải phục vụ viên ở đây.” Mã Thước lần nữa bị Dư Tội làm ngượng ngùng, tên này phản ứng chậm quá:
“ À, vậy ngồi đi ... Anh không phải phục vụ viên thì bưng bê làm gì, à đúng, anh không giống, trông hung dữ thế, kiểu du côn tay sai gì đó à?” Dư Tội tùy tiện nói: “ Có vẻ tôi hiểu rồi, tiền boa hôm qua bao nhiêu, cần gì đòi gấp thế? Vào đây chẳng lẽ còn có ai định chạy sao?”
Mã Thước nén giận: “ Anh hiểu nhầm rồi, hóa đơn đã có người thanh toán.”
“ À, nữ phải không?” Dư Tội thái độ lãnh đạo, có người thanh toán là hiển nhiên:
“ Không phải nữ, mà là nam ạ.”
“ Nam à?” Dư Tội nhướng mắt:
Cơ hội tới rồi, Mã Thước đưa tới một tờ danh thiếp.
Cái danh thiếp này rất đơn giản, chỉ có tên và số điện thoại không có gì khác nữa, không chức danh, không địa chỉ, Dư Tội như không nhận được chữ: “ Mã Mã ... Mã Nhạc à? Chữ gì đây?”
Trình độ vị phó cục Dư này chẳng ra sao, Mã Thước đính chính: “ Mã Thước ạ ... Có điều anh nói cũng đúng, nhũ danh của rôi là Nhạc Nhạc.”
“ À, xin lỗi, đầu óc hơi mơ hồ ... Anh ... Hiểu hiểu rồi, anh và Diêu Mạn Lan ...”
“ Chuyện đó tôi và Diêu Mạn Lan làm.” Mã Thước nhỏ giọng giải thích: “ Cám ơn phó cục Dư .... Nơi này không tiện, xưng hô với anh thế nào?”
Dư Tội cầm bát lên uống tiếp mấy ngụm: “ Cám ơn cái gì, tôi chả làm gì hết.”
“ Vâng vâng, không làm gì cả.” Mã Thước hiểu sự kỵ húy của lãnh đạo:
“ Không có chuyện gì thì đi đi, tôi nhớ anh rồi.”
Nói cứ như Mã Thước là thứ tôm tép nào đó vậy, té ra người ta ăn uống chơi gái miễn phí rồi, không coi tình nghĩa thanh toán hóa đơn kia ra gì, Mã Thước cố nén bất mãn trong lòng, vẫn mỉm cười: “ Chuyện đêm qua ...”
Đũa dừng lại, Dư Tội nhìn chằm chằm: “ Anh sẽ không nói là anh ghi hình lại rồi chứ, lấy thứ đó uy hiếp tôi trẻ con quá đấy.”
“ Anh thấy trẻ con lắm sao? Chúng ta thử xem …” Cái mặt bặm trợn của Mã Thước chuyển sang bất thiện, hắn thấy quyền chủ động đã ở trong tay mình, đám lãnh đạo cực kỳ sợ cái gọi là ảnh hưởng, chuyện này không phạm pháp đủ lột cảnh phục của y:
Chát, Dư Tội thình lình ném đũa lên bàn, mắt trừng lên, cũng lộ bản mặt hung dữ, tích tắc Mã Thước cảm giác có sát khí ập tới, làm khí thế của hắn yếu vài phần, khách khứa xung quanh quay đầu nhìn. Dư Tội như chẳng sợ người khác biết, gằn giọng nói: “ Hung thủ vụ án diệt môn, lão tử cũng bắt rồi, lão tử đã làm rồi thì không sợ mày uy hiếp, cởi bộ cảnh phục này cũng hay, lão tử không ràng buộc gì nữa, sẽ diệt mày.”
Mã Thước thở mạnh, tay siết chặt, hắn nhìn thấy Dư Tội từ từ nắm chặt cái nắp sứ, chuẩn bị một đòn trí mạng, không ngờ chuyện biến nhanh thế, chớp mắt bạn thành thù, đối phương ngay cả chút kinh hoàng cũng không có, chiến thuật này không xong, hắn vội xoa dịu: “ Phó cục Dư, chúng tôi không có ý đó, nếu đã biết anh là ai, sao dám làm thế?”
Chắc chắn chúng có ghi hình, Dư Tội lúc này không ngán chuyện đó: “ Con mẹ mày đừng vờ vịt, tối qua cho lão tử dùng thuốc gì, tới giờ đầu óc chưa tỉnh.”
“ Anh hẳn là biết, lượng nhỏ thôi, đủ làm anh hưng phấn, không có hại cho thân thể ... Thật sự là không phải hại anh, chỉ muốn cám ơn anh, nếu không tiền của chúng tôi không có chỗ nào để đi, chúng tôi chuyên môn tới cty điện ảnh tìm mấy em gái xinh đẹp, ai giá cũng không thấp, anh yên tâm, sạch sẽ cả.” Mã Thước cực lực biểu lộ thiện ý của mình:
“ Cái gì mà cty điện ảnh, tưởng tôi không biết à, nữ diễn viên không thành danh thì thành gà, cho dù có danh tiếng cũng chỉ là gà.” Dư Tội hung hăng nói:
Thế này khác nào ăn thịt chê ít, uống rượu chê nhạt Mã Thước gần như tịt luôn, hắn đánh giá thấp người này quá rồi.
“ Phục vụ viên, lại đây.” Dư Tội bực bội vẫy tay, giọng oang oang:” Mẹ nó, cái chỗ chó chết gì thế này, các người mở hắc điếm à, đi một chuyến chuốc bực ào người.”
Không ít khách khứa xung quanh cau mày khó chịu, tất nhiên họ không cần quan tâm nguyên do, họ là kẻ có tiền, nơi nào khó chịu sau này sẽ không tới thôi.
Mã Thước tỉnh lại xua tay với phục vụ viên, nếu thực sự chọc giận vị này, đầu tư phía trước nuôi chó hết rồi, rối rít xuống nước:” Phó cục Dư, tôi sai rồi, tôi sai rồi, nếu anh không thích như thế lần sau chúng tôi đổi ... Tôi thực sự không muốn gây phiền cho anh.”
“ Bỏ đi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.” Dư Tội phất tay:
Mẹ nó, chùi mép sạch bong luôn, ăn không trả tiền mà nói như ban ơn, bảo sao còn trẻ mà leo lên ghế phó cục, Mã Thước mềm không xong, cứng không dám, đổi khẩu khí giang hồ: “ Phó cục Dư, huynh đệ có chút khó khăn muốn nhờ anh giúp, nể mặt huynh đệ hiếu kính anh, mong anh giơ cao đánh khẽ.”
“ Chẳng qua chỉ là thế, cứ phải quanh co, chúng ta biết thân phận của nhau, bọn mày muốn tiền tài, chúng tao cần ổn định, có lời gì thì nói thẳng, đừng kiểm tra trí tuệ của nhau.” Dư Tội không vui:
Mã Thước lờ mờ hiểu rồi, phó cục Dư thích đơn giản trực tiếp, giống như bỏ ra ít vàng, nhận rồi là làm việc, không cần tốn công vòng vèo như thế, liên tục cúi đầu vâng dạ, biết điều cáo từ.
Dư Tội không coi ra gì, phiền phức phẩy tay như đuổi rồi nhặng.
Mã Thước tức lắm, chỉ muốn đấm vào mặt Dư Tội, xuống lầu lên xe, chuyện n ày cơ bản tới đây là dừng, đầy một bụng tức, bấm điện thoại: “ Thân ca, gặp rồi.”
“ Thế nào?”
“ Chẳng thế nào, tôi thấy có thể kéo xuống nước được, nhưng cái giá lớn lắm.”
“ Tốt, giá không lo, nhờ y một chuyện xem y có thể cứu Dương Quan ra không?”
“ Vâng, tôi thử xem ...”
Kỹ thuật hiện đại xuất quỷ nhập thần, camera không những ghi lại hình ảnh Mã Thước gọi điện thoại mà người đầu kia cũng tra ra, là số ở Bắc Kinh, dùng CMT thật đăng ký, xem ra nước còn sâu lắm.
Tất nhiên kỹ thuật cũng có hạn chế, như dùng kỹ thuật không thể tìm ra manh mối xác thực, dù sao tang vật cũng không trưng ra.
Mã Thước rời đi không lâu, nhân vật làm mọi người lo lắng suốt đêm xuất hiện, bước chân không được vững, Nhâm Hồng Thành thở phào, hạ lệnh chặn y lại, đưa tới tổng đội.
Ai ngờ chặn người xảy ra vấn đề, mất tích rồi, lúc này Nhâm Hồng Thanh mới phát hiện tố chất đặc vụ của Dư Tội không thấp, ít nhất là ý thức chống theo dõi rất mạnh, y đỗ xe ngoài siêu thị, người thực địa cứ đợi như bọn ngốc, đợi đến khi tín hiệu di động cũng mất mới biết y chạy rồi.
Rồi không ngờ 3 tiếng sau, phó cục Dư thần kỳ từ trong siêu thị đi ra, kiểm tra camera giám sát mới biết y ngồi taxi về, người thục địa còn không biết y chui vào siêu thị thế nào. Điều tra taxi thì biết là chở khách tới Quảng trường Ngũ Nhất, Dư Tội trước khi lên xe còn cười khẩy giơ ngón giữa hướng về phía camera.
Hình ảnh ngón giữa lưu lại trên màn hình, mọi người trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên Dư Tội cố ý làm cho ở nhà xem.
Tiếp đó không tra được, y đi bộ, khuất sau góc chết của camera rồi.