Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 806 - Q7 - Chương 034: Phản Khách Vi Chủ. (3)

Q7 - Chương 034: Phản khách vi chủ. (3) Q7 - Chương 034: Phản khách vi chủ. (3)

Lão Nhâm tức điên, sợ sợi dây khống chế người này tuột mất, chứ còn sao nữa, tới tối mới tìm được y, đưa tới tổng đội, vừa thấy Dư Tội, giật mình.

Dư Tội ngoẹo đầu vào lưng ghế, ngáp suốt, giống mệt cực độ, giống không thoải mái.

Sợ lạnh, co giật, tinh thần suy kiệt, Lão Nhâm nhận ngay ra chuyện gì, bắt mạch Dư Tội, quan tâm hỏi: “ Chúng cho cậu dùng thuốc rồi à?”

“ Trộn vào rượu, không nhận ra.” Dư Tội không gượng được nữa, trả giá cả đêm oai hùng là mệt tới tận xương:

“ Lúc khác kiểm tra cho yên tâm ... Có tiến triển gì không?”

“ Chẳng tiến triển gì, tiếp xúc mang tính thăm dò thôi, cả chúng và chúng ta đều thế mà.”

“ Có chuyện gì, cậu phải báo cáo đúng sự thực cho tổ chức, từ hôm qua tới giờ là mười mấy tiếng, phát sinh chuyện gì, làm báo cáo tường thuật chi tiết, nhất là lúc tiếp xúc với Mã Thước.” Nhâm Hồng Thành nghiêm mặt:

“ Có gì mà nói, chẳng qua là lấy lòng, muốn tôi làm cho chút việc.” Dư Tội lười chẳng muốn làm gì hết, huống hồ làm báo cáo, xưa nay y không ưa món đó:

“ Chúng hối lộ cậu bao nhiêu, phải nộp lên toàn bộ, phản ánh thật với tổ chức, không được có tâm tư giữ làm của riêng, đừng phạm sai lầm vào mặt này.”

“ Ha ha ha, hối lộ tình dục, nộp thế nào, ông lấy không?”

“ Chúng tặng nữ nhân cho cậu?” Lão Nhâm sầm mặt:

“ Tặng 3 cô.” Dư Tội giơ ba ngón tay: “ Đừng trừng mắt với tôi, cái này không nộp lên được, ha ha ha, lần sau tôi dẫn ông đi, không thì tôi dẫn về cho ông ... ghen tỵ thì ông thay tôi làm cảnh sát bẩn đi.”

Vẻ mặt Dư Tội cực kỳ quái dị, cười phóng túng, đầu ngoẹo sang dựa vào lưng ghế, Nhâm Hồng Thành tức cũng hết cách, chuyện này sao báo lên trên.

Vấn đề chưa làm rõ thì có vấn đề mới, điện thoại của Mã Thước, tổ chi viện ngay lập tức báo Lão Nhâm, Lão Nhâm nhìn thấy Dư Tội uể oái móc điện thoại ném đi.

Lão Nhâm cuống lên, may mà không bị hỏng, vỗ má Dư Tội cho y tỉnh lại, giục:” Này, này, chuyện kia nói sau, điện thoại của Mã Thước, nghe xem hắn nói gì đã.”

“ Còn có chuyện gì được ... Làm lãnh đạo có uy của lãnh đạo, hắn gọi một cái ông vội vàng nghe máy ngay, nóng lòng làm chó cho hắn à?” Dư Tội bực mình chửi:

“ Cậu đứng lên cho tôi.” Nhâm Hồng Thành nói tới đó thì điện thoại ngừng:” Nếu làm hỏng chuyện, ai chịu trách nhiệm ... Lúc đó cậu biết mặt.”

Vừa dứt lời thì điện thoại lại reo, vẫn của Mã Thước, Lão Nhâm im re.

Dư Tội đẩy ông ta ra, nhận máy nhưng không nói gì.

“ A lô, phó cục Dư ạ, không làm phiền anh chứ?”

“ Có rắm thì phun đi, giờ đầu vẫn còn lờ đờ đây, do các người hại đấy.” Dư Tội cáu tiết mắng:

“ Vâng vâng, xin lỗi phó cục Dư, hôm khác tôi tới nhà tạ tội ..”

“ Thừa lời ... Chuyện gì?” Dư Tội như mắng cấp dưới, Lão Nhâm khẩn trương chỉ sợ dọa người ta chạy mất vậy:

“ Không có chuyện gì to tát đâu ạ, một tiểu huynh đệ của tôi bị đội hình cảnh bắt hơn tháng rồi, không biết liệu có ...”

“ Hai tháng thì bị giam ở trại giam, vào trình tự rồi, tội gì?” Dư Tội cắt lời:

“ Gây thương tích ạ ... Hắn chém người ta, do phân cục Tấn Dương bắt, tên Lý Đông Dương, hiện bị giam ở trại giam số hai.”

Dư Tội đùng đùng nổi giận, rống vào điện thoại:” Mã Thước, mày bị lừa đá vào đầu à, đã có lệnh bắt, đã kết án, mày bảo tao làm sao? Mày nghĩ vừa mới bắt lo lót là ra được à, lão tử là người phân cục, không chỉ huy được viện kiểm sát, hiểu không hả đồ ngu? Mua vài cuốn sách mà đọc đi.”

Lão Nhâm trợn mắt há mồm, không ngờ phía bên kia càng khúm núm:

“ Phó cục Dư, chúng tôi hết cách tồi mới tìm anh xem có đường nào không ... Cậu ta là huynh đệ kết bái từ nhỏ của tôi, không thể trơ mắt nhìn cậu ta ở trong đó ... Dù một phần vạn cơ hổi cũng thử, anh đừng lo, chi tiêu gì tính cho chúng tôi hết ...”

Chuyện này so với hành động của TW thì không là gì, Nhâm Hồng Thành gật đầu với Dư Tội, ý bảo làm được, cứ nhận lời hắn.

Dư Tội chẳng buồn nhìn hiệu lệnh của ông ta, khó chịu nói:” Biết rồi, để tôi xem vụ án thế nào đã ... Sau này không có chuyện gì thì đừng tùy tiện gọi điện cho tôi.”

Cắt máy rồi, không khách khí chút nào, ném di động đi ngã ra sô pha, cảnh cáo Lão Nhâm: “ Đừng có làm phiền tôi, tôi phải ngủ một giấc.”

Nói xong nghẹo đầu ngủ luôn, Lão Nhâm đức ngây ra đó rất lâu, rõ ràng phương thức ứng phó của Dư Tội là chính xác nhất, đối phương không nghi ngờ gì viên "cảnh sát bẩn" này nữa.

Nhưng ông ta vẫn lo biến giả thành thật, báo cáo chi tiết với Hứa Bình Thu, Hứa Bình Thu không bình phẩm gì về vụ án, nhưng điều một bác sĩ tới tổng đội đợi lệnh ...

Một tuần sau, trại giam số hai Đại Nguyên, cửa rầm một tiếng ở ra, một nam tử tráng kiện, đầu trọc, mũi gãy, răng vổ, che mắt với ánh sáng chói lóa bên ngoài, quay đầu nhìn cửa sắt dày mấy tấc, tường cao phải ngước mắt nhìn, ý thức đầu tiên ra rời khỏi chỗ không may mắn này.

Đi vài bước hắn dừng lại, chiếc xe thương vụ đang đợi, chạy nhanh tới, ôm lấy Mã Thước vừa xuống xe, Mã Thước đấm một cái:” Chó má, còn béo ra.”

“ Em sống bằng nắm đấm, đi đâu cũng chẳng sợ đói.”

“ Ha ha ha, ra là tốt rồi, trên xe có quần áo thay, ra rồi cẩn thận chút, chuyến này không dễ đâu.” Mã Thước ném cho chìa khóa:

Người kia hớn hở lên xe, rồ một tiếng phóng xe đi mất.

Đợi xe đi xa rồi Mã Thước đi về phía một chiếc Ford màu bạc, mở cửa đi vào.

Ngồi ở ghế phụ lái là một nam nhân trung niên, hai tay chống gậy gỗ, nếu không phải cái chân teo tóp thì khẳng định là soái ca:” Làm thế nào vậy, tôi vốn cho là không có mấy hi vọng.”

“ Là thế này Thân ca, trình tự thông thường thì không có khả năng, phó cục Dư nghĩ ra một cách, giám định lại thương tích, sửa trọng thương thành thương nhẹ, rồi tăng thêm bồi thường, bên kia không tố cáo nữa, thế là ra.” Chi tiết thao tác thế nào Mã Thước không quá rõ, quan trường cũng không phải nơi dễ lĩnh ngộ:

“ Trong triều có người làm quan dễ làm việc, bỏ mấy chục vạn này đáng lắm.” Tên què cảm thán:” Sao tên này ảnh hưởng lớn thế, tôi nhờ nhiều người không làm được.”

“ Tôi tìm hiểu rồi, y đi theo tổng đội trưởng hình sự, giờ lên làm phó sở trưởng, ông ta trực tiếp đưa y từ cảnh sát thường làm đội trưởng, còn kiêm phó cục trưởng, nếu không có vị này, vụ Tấn Từ sơn trang đã cho y khốn đốn.” Mã Thước khẳng định ác nô hung hăng do chủ chống lưng:

“ Người tài như thế, tôi không đành giao cho Lão Thích nữa.”

“ Tôi nghĩ, dù có phim ghi lại cũng chưa chắc lật được y, chẳng may không lật được thì thành kẻ thù sinh tử của chúng ta mất.” Mã Thước giờ thấy cầm chứng cứ trong tay lại thành củ khoai nóng mất rồi, hắn là kẻ kiếm sống bằng nắm đấm nhận ra đối phương cũng là hạng vong mạng:

“ Cứ giữ lại, dùng thế nào thì tính sau, xem mà làm, chuyện gì khó thỉnh giáo phó cục Dư, cảnh sát gây án giỏi hơn chúng ta nhiều.” Thân ca dặn:

“ Anh tin y sao?”

“Không tin, nhưng tôi thích chơi với người vừa tham vừa háo sắc như thế.”

Mã Thước kiến nghị:” Hay là hẹn thời gian, anh gặp y.”

“ Không cần đâu, tôi biết y lâu rồi, cậu không biết phải không?” Thân ca quay đầu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Mã Thước:” Nghiêm khắc mà nói, năm xưa y còn tha cho tôi một con đường sống, đã nghe nói tới vua trộm Hoàng Tam chưa?”

“ Rồi ạ, đó là kỳ nhân, giờ không còn ai như thế nữa, nhưng mà về sau hình như sẩy tay .”

“ Ông ấy chỉ sẩy tay một lần, Dư Tội tìm ra ông ấy ...” Thân ca nhắm mắt lại hồi ức:

“ Hả, phó cục Dư bắt vua trộm?” Mã Thước chấn kinh, nhân vật cấp truyền thuyết ngã trong tay cảnh sát nhỏ:

“ Tìm được, không phải bắt, y không ra tay được, còn vì cha nuôi tôi mà tha cho tôi ... Ở trước mặt y, đừng nhắc tới tôi, nếu không y sẽ coi thường cậu.”

Mã Thước nhíu mày, vô hình trung cảm quan với Dư Tội tăng thêm một bậc, không rõ giữa hai người xảy ra chuyện gì mà Thân ca mãi không quên.

Bình Luận (0)
Comment