Xe vào thành phố, Thân ca xuống xe, xe tiếp tục tới đường Trường Trì, từ xa xa dừng lại, hắn xuống xe, chống gậy tập tễnh đi tới thế giới không liên quan.
Trường câm điếc.
Bãi cõ xanh mượt mà, ánh nắng ấm áp, khung cảnh tĩnh lặng, ở thế giới không tiếng động làm người ta sinh thương hại này lại chẳng bi thương, các giáo viên dẫn theo đoàn học sinh non nớt, nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Hắn nhìn thấy sư muội Sở Tuệ Tiệp, thiếu chút nữa gọi thành tiếng, đỡ ngực thở dốc, trấn áp kích động trong lòng, từ lần ở mộ cha nuôi đó, sư muội đã coi hắn như người xa lạ.
Rất lâu sau hắn đi, nhưng vẫn lưu luyến quay đầu, nhìn sư muội cùng đám trẻ con chơi trò chơi ngoài sân, cười tươi như hoa, lòng đau nhói, dù kiếm được bao tiền đi nữa, trước mặt sư muội luôn thấy hổ thẹn.
Dần dần bóng dáng khuất sau hàng rào, buồn bã mà đi.
Về lại xe thì có điện thoại, lại xuống xe, đống cửa mới nhận máy:” A lô, giám đốc Thích.”
“ Ông chủ Thân, anh vỗ ngực nhận việc của tôi, sao không có hồi âm?” Thích Nhuận Thiên chất vấn:
“ Làm rồi.”
“ Hả, từ khi nào? Tôi thấy y vẫn yên lành mà, hôm nọ còn cùng Mạn Lan tới Đào Viên chơi, anh làm gì mà để y càng ngày càng nhởn nhơ thế.”
“ Vì chúng tôi còn dùng người đó, giám đốc Thích, tôi có kiến nghị này, anh có hứng thú không?” Thân ca mỉm cười hỏi:
“ Anh nói chuyện đừng lấp lửng như thế, rốt cuộc chuyện gì?”
Thân ca ngồi xuống ghế dài bên đường, kể chuyện bố trí của mình, người này giờ có giá trị lợi dụng, nếu bán cho Thích Nhuận Thiên thì không tối ưu hóa được lợi ích, lòng thầm nghĩ, nếu một ngày nhìn thấy cảnh phó cục Dư hồn xiêu phách lạc, hẳn là đáng xem lắm ....
……
Lý Đông Dương, nam, lái xe chở hàng, tội cố ý gây thương tích.
“ Có tra được gì không?” Tiêu Mộng Kỳ xem tư liệu truyền tới màn hình của cô:
“ Không có ... À hắn giống Mã Thước, học trường võ thuật, chắc quen nhau khi đó.” Lý Mân lắc đầu đáp:
“ Chẳng trách, hai tên du côn.” Du Phong ồ một tiếng, hắn điều tra Cty điện ảnh Đại Hòe:” Sổ sách công ty này không có vấn đề gì, thành lập hơn hai năm, toàn đầu tư, chỉ có chi mà không có thu nhập, nguồn tiền duy nhất là tài trợ, không cần quay phim gì cả, riêng tài trợ đủ kiếm rồi.”
“ Hay rửa tiền?” Tào Á Kiệt hỏi:
“ Không giống, họ nhận tài trợ từ nhiều công ty, kim ngạch không lớn, hai ba trăm vạn thì cần gì rửa? Đầu tư không nhiều, chỉ mấy trăm vạn, toàn là hợp tác làm phim với người ta.” Du Phong phủ định:
“ Thế có bộ phim nào chiếu chưa?” Tiêu Mộng Kỳ lấy làm lạ:
“ Tôi đoán có quay không cũng là vấn đề.”
Mỗi nghề có đặc sắc riêng, người ngoài nghề nhìn không thấu, kể cả cảnh sát cũng không hiểu được mánh khóe trong nghề khác.
Chỉnh lý xong tài liệu, Tiêu Mộng Kỳ gửi cho Nhâm Hồng Thành, sau đó ngồi ngây ra trước màn hình, bao nhiêu ngày rồi, trừ hai hôm trước nửa đêm về nhà tắm rửa lấy thêm đồ dùng, cơ bản không rời khỏi nơi này, mặt tổ trưởng Tiêu ngày càng tiều tụy buồn bã ... Tổ viên thở dài, vụ án này khó ...
Sân bay Vũ Túc, điện thoại vang lên, Nhâm Hồng Thành đang cùng Hứa Bình Thu, Vạn Thụy Thăng, Sử Thanh Hoài đón máy bay.
“ Vừa thả người. “ Lão Nhâm báo với Hứa Bình Thu:
“ Gây thương tích, ma túy, điện ảnh ... Thực sự là càng ngày càng thấy chẳng dính dáng gì tới nhau.” Hứa Bình Thu lẩm bẩm:
“ Chưa hết đâu, người mà Mã Thước liên hệ là Thân Quân Hành, làm nghề quảng cáo, tàn tật chân, do di chứng để lại khi còn nhỏ, ít khi ở Đại Nguyên.”
“ Dinh thử Đào Viên thì sao?”
“ Cái đó thì vấn đề lớn, chứa chấp mại dâm, ma túy, còn cả sổ sách vênh lớn, xem ra là có vấn đề kiểu rửa tiền.” Nhâm Hồng Thanh báo cáo qua, vấn đề nơi đó thực sự kể không hết:
Phương hướng đại khái thì có rồi, đó là bám theo tuyến của Mã Thước, nhưng hắn chỉ có thể là tay chân sai vặt, không thể là người kiểm soát nguồn ma túy. Phương hướng khác là dinh thự Đào Viên, càng đào sâu thì hiềm nghi của Ngụy Cẩm Trình càng lớn, đặc biệt vấn đề kinh tế, sự giàu có bất thường cùng phong cách hành sự kín đáo, cẩn thận, đủ yếu tố làm kẻ đừng sau theo túng.
Nhưng trinh sát bám theo hắn suốt 24/7 lại không hề phát hiện bất kỳ điều gì khả nghi, mỗi khi báo cáo về giọng điệu hoang mang thấy rõ, nội dung luôn là “không có bất kỳ điều gì khác thường”, ngay cả số 06 tiếp cận hắn cũng nói, không có gì đáng nghi.
Người đó hết sức kỳ lạ, đứng xa xa thì thấy hắn đầy tội lỗi, đặt lên kính hiển vi săm soi lại sạch bong.
Máy bay đã tới nơi, loa thông báo, chẳng bao lâu người của TW, ăn mặc giống người bình thường từ hành lang đi ra, đáng chú ý là hai người đi cuối cùng.
Một là Lý Phương Viễn, một là Lâm Vũ Tịnh, giống học sinh phạm lỗi, được chuyên viên chống tiết lộ bí mật dẫn tới trước mặt Nhâm Hồng Thành, chính thức chuyển giao. Vì Dư Tội, Lão Nhâm nhìn cô gái này thêm vài lượt, không đi giày cao gót mà cao lớn hơn cả ông ta, nhưng không có cảm giác thô kệch, người cân đối gọn gàng, tóc ngắn xinh đẹp, ăn mặc đơn giản, nhìn thế nào cũng giống cô nương hiền lành quy củ, chẳng ăn nhập gì với Dư Tội.
“ Theo tôi.”
Hai người kia đi theo Nhâm Hồng Thành, vận mệnh họ không thay đổi, bị giám sát, đình chỉ cho tới khi chuyện làm rõ.
Không quan tâm tới người khác, lên xe rồi, Nhâm Hồng Thành đích thân lái xe, nhìn hai cảnh sát ngồi khép nép phía sau. Lý Phương Viễn tốt nghiệp trường sĩ quan cảnh sát, tố chất chuyên nghiệp không chê trách gì, từng được tỉnh biểu dương, lý lịch rất tốt. Lâm Vũ Tịnh càng không phải nói, 18 tuổi vào đặc cảnh, từng lên tuyến đầu dũng cảm lập công được thưởng, từ đặc cảnh sang hình cảnh, 12 năm làm cảnh sát, một vấn để nhỏ cũng không phạm vào.
“ Các đồng chí vất vả rồi, tôi đại biểu tổng đội hoan nghênh đồng chí trở về, tiếp theo hai người sẽ công tác dưới sự giám sát của tôi, tất nhiên không phải công tác ban đầu ... Tôi hi vọng đồng chí bỏ gánh nặng tâm lý, tổ chức sẽ không để đồng chí của mình bị oan.”
Phía sau có tiếng khóc, nữ không khóc mà nam khóc, tố chất tâm lý thể hiện rõ ràng, đồng chí nữ còn an ùi đồng chí nam, qua rồi, qua rồi ...
“ Vũ Tịnh, có muốn gặp ai không?” Nhâm Hồng Thành làm ra vẻ tùy ý hỏi:
“ Không ạ, trước khi tra rõ, không nên gặp ai thì hơn.” Lâm Vũ Tịnh lắc đầu, ở tình cảnh của cô, sợ nhất là gặp người khác:
“ Yên tâm, chuyện của các đồng chí, chúng tôi không thông báo cho người nhà, bọn họ cho rằng hai người đã chấp hành nhiệm vụ, hai người có thể liên hệ với người nhà theo phương thức bình thường ...” Nhâm Hồng Thành vẫn quan sát phán ứng từng người qua gương chiếu hậu, lặp lại lần nữa:” Vũ Tịnh, nếu cô muốn gặp ai, tôi có thể an bài:”
“ Không cần, tôi chỉ mong mau chóng làm rõ vấn đề, trả lại thanh bạch cho chúng tôi ...” Lâm Vũ Tịnh ngây dại nhìn thành phố ngoài cửa sổ:
Lão Nhâm cau mày, chẳng lẽ tên nhóc kia yêu đơn phương, cô gái này hoàn toàn không có vẻ gì nhớ nhung ai đó.
Xe tăng tốc, về tổng tội, hai người họ bị cấm túc ở đây, không được ra ngoài, đợi tiến triển.
Lý Phương Viễn và Lâm Vũ Tịnh thời gian qua quen bị thẩm tra cùng hạn chế tự do rồi, thậm chí có thể nói là bị ngồi tù, máy móc nghe an bài chỗ ở, không có phản ứng gì, bộ dạng đó Lão Nhâm không đành lòng. Ông ta định nói gì đó, cuối cùng thôi, phó cục Dư có lẽ giống Lâm Vũ Tịnh, không muốn gặp ai, đặc biệt là Lâm Vũ Tịnh ...