Đoàng! Đoàng! Đoàng! ... Súng nổ liên tục trong trường bắn tổng đội đặc cảnh, nơi này có trang bị tốt nhất đơn vị cảnh sát, ít nhất nơi khác một viên đạn cũng quý giá, nơi này bắn thoải mái, bảy vị sĩ quan huấn luyện chỉ dẫn cảnh sát thân phận không rõ ...
Cận chiến, là chiến đấu thật, không dùng đồ bảo hộ.
Chiến đấu bằng dao, cũng dao thật, dù mặc đồ phòng hộ, bị đâm trúng cũng đau kinh người.
Chạy đường trường, khỏi phải nói, không chạy được ăn roi da.
Bản lĩnh là nhờ bị đánh mà ra, trình độ khổ luyện mà có, có điều khổ cho chỉ đạo viên Nghiêm, ăn đòn nhiều nhất, mỗi ngày toàn thân êm ẩm, thể trọng giảm mạnh, vậy mà không có cả cơ hội than vãn. Ngày đầu tiên bị đưa tới đây, tổng đội trưởng tuyên bố :" Trừ tự sát, tự tàn, không thì đừng mong tự do."
Người khác miễn cưỡng qua được, Tiêu ca dưới uy hiếp kinh khủng, tiến bộ rất nhanh ...
Ngày hôm đó chạy 5 km, sĩ quan huấn luyện thổi còi, Tôn Nghệ, Hùng Kiếm Phi, Đậu Hiểu Ba, Nghiêm Đức Tiêu xếp thành hàng tập hợp, theo thói quen, Thử Tiêu mắng vài câu, sau đó hô:” Nghỉ năm phút, tiếp theo bắn bia di động, cảnh cao các cậu, nếu còn bắn trượt thì chiều khỏi phải ăn cơm nữa, chưa thấy ai ngốc như vậy.”
Bỏ lại bốn người, sĩ quan huấn luyện chạy chậm đi, người ta có tư cách nói câu này, nhìn đặc cảnh xung quanh xem, ai mà không muốn quyền pháp giỏi quyền pháp, muốn bắn súng giỏi bắn súng.
Tiêu ca mệt tới ngồi bịch ngay xuống, thở như đứt hơi tới nơi:” Bạo lực, tàn nhẫn, lão tử ở đây 7 ngày ăn 14 trận đòn, nói ít cũng bị quật 100 roi ... Ra kia rồi, lão tử tố cáo các ngươi, Lão Hứa ác quá, muốn lấy mạng anh đây rồi.”
Mọi người cùng ngồi xuống, Hùng Kiếm Phi tố chất thân thể rất tốt quay sang Bánh Đậu:” Cậu có vẻ cũng thoái hóa rồi.”
“ Vốn cũng tạm, về sau điều tới sân bay, việc nhàn nhã nên đi xuống.” Bánh Đậu rất hoang mang với cái nhiệm vụ không hiểu ra sao này, đầu tiên là làm bậy, bắt người thu tiền bẩn, sau đó ném tới đây bị người ta luyện như súc sinh:” Các anh em, mỗi ngày bắn trăm viên đạn ... Cảm giác không bình thường.”
“ Có chuyện lớn.” Hùng Kiếm Phi bằng vào kinh nghiệm phán đoán:
“ Không thể nào, có chuyện thì dùng tới đặc cảnh, huấn luyện thứ phế phẩm này làm gì, nếu gặp hung đồ, hắn giả chết là cái chắc.” Tôn Nghệ ám chỉ người mà ai cũng biết:
“ Cút đi, không giả chết thì chết à? Cậu tưởng ai cũng như Gấu Chó, không biết chết là gì sao?” Thử Tiêu ngồi dậy chửi một câu rồi lại nằm xuống thở:
“ Đúng thế, nhiệm vụ gì cũng chẳng dùng tới thứ này.” Bánh Đậu bị Thử Tiêu làm bật cười:
“ Mà sao không có tin gì về Dư Nhi, hay ăn tiền bẩn nhiều quá bị giam rồi.” Tôn Nghệ cứ thắc mắc mãi:
“ Có khả năng lắm.” Bánh Đậu lo lắm:
“ Nghĩ làm gì, tổ chức không thu súng của chúng ta, còn cho chúng ta bắn súng là chuyện tốt.” Hùng Kiếm Phi đánh giá trực quan:
“ Tốt cái rắm .... các cậu toàn lũ độc thân, tôi có Tế muội tử, nếu lão tử có hai dài ba ngắn gì, không biết cô vợ trẻ trung ngon lành như thế vào tay thằng nào, tiền vất vả tích góp được bị thằng nào tiêu mất .... Sao cái số tôi khổ thế này, biết theo Dư Nhi chẳng có gì tử tế, sao tôi tham gia chứ?” Tiêu ca thiếu điều vỗ đùi mà khóc:
Nhưng mà nơi này gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất, đất không thưa, toét mộ cái, sĩ quan huấn luyện thỏi còi tập hợp, lại phải bò dậy ...
….. ……
Ngày 30 tháng 4, một ngày trước ngày Quốc Tế Lao Động.
Sau khi Lý Đông Dương thả hai ngày thì Dư Tội xem được báo cáo, đúng là thứ cặn bã cực phẩm, chẳng có chỗ ở cố định, chỉ suốt ngày lang thang ăn uống chơi bời, không biết cha là ai, tra được mẹ của hắn, tái giá bảy tám lần, hộ tịch chuyển đi lâu rồi ...
Thứ cực phẩm này riêng tiền án chém người đã bảy tám vụ, chém rất chuẩn, lưng, mông, tiêu chuẩn đả thương không nguy hiểm tới tính mạng, lần này lỡ tay nên hơi nặng, nếu không được chiếu cố đặc thù thì bằng đó tiền án, cho hắn ngồi vài năm.
Bỏ hồ sơ sang bên, nhân vật thế này khác với tưởng tượng của y quá xa làm quân tốt cũng không đủ tư cách,
Ngồi sau bàn làm việc mở ngăn kéo lấy tấm ảnh hai người ra, kể cả y có liều mạng phá án thì thu lại được là gương mặt không che dấu được mệt mỏi, hõm mắt ngày càng sâu, ngày càng khác lạ. Chỉ sợ gặp lại, chị ấy không thể chấp nhận được một người như vậy nữa, đóng kịch hay không, đến Dư Tội cũng không phân biệt được, đâu thực sự là mình.
Di động reo lên không có chút dấu hiệu nào, Dư Tội cất ảnh đi, xem số không ngờ là người rất ít liên lạc:” Bác, sao mà rảnh rỗi nhớ tới cháu thế?”
“ Nghe cậu nói kìa, là phó cục Dư không rảnh nhớ tới tôi mới đúng.” Mã Thu Lâm trêu chọc:
Nghe giọng của ông già này, Dư Tội tức thì vui vẻ hơn nhiều:” Cháu lúc nào chả nhớ bác, chỉ là không dám quấy rầy thôi.”
“ Hôm nay tôi phải quấy rầy cậu rồi đấy ... Ra đây, tôi ở cổng.”
Dư Tội chạy khỏi văn phòng, nhìn ngay thấy Mã Thu Lâm vẫy cửa, bên cạnh có cô gái xinh đẹp đứng khép nép, Sở Tuệ Tiệp, dáng vẻ sắp thành con ruột Lão Mã rồi.
Từ xa phó cục Dư đã cười lớn:” Chà chà chà, khách quý ... Mời mời ...”
“ Không phải là tới chỗ cậu làm khách ... Tuệ Tuệ, nói đi.” Mã Thu Lâm có vẻ khó mở miệng, đẩy Tuệ Tuệ ra, cô nhoẻn miệng cười một cái, rồi mím môi:
“ Ài, sao lại thế này chứ?” Dư Tội ngạc nhiên nhìn khuôn mặt ngày càng thoát tục của Sợ Tuệ Tiệp, càng thoát tục càng làm người ta thèm, ánh mắt thô bạo đó khiến cô né tránh, cười bảo:” Cô không cần nói.”
Không cần nói là chủ ý hay, Sở Tuệ Tiệp đưa tay ngọc làm ký hiệu, "hôm nay là sinh nhật của tôi."
Dư Tội cũng dùng tay trả lời "Chúng ta cùng chúc mừng."
"Không phải " Sở Tuệ Tiệp ra ký hiệu nhưng Dư Tội học bập bõm không hiểu hết, đánh lên tiếng:” Không phải sinh nhật của tôi mà là ngày cha nhặt chúng tôi về ...”
Dư Tội nhìn ánh mắt trông đợi đó, cô gái này hơn hai năm dạy học, đã hoàn toàn mất đi khí chất của nữ nhi giang hồ, ở môi trường đơn giản kia, dần trở nên rụt rè:” Cô nên nói sớm chứ, tôi cũng muốn đi thăm ông ấy ... Bao giờ đi?”
Bên cạnh Mã Thu Lâm thấy xong việc nắm tay Sở Tuệ Tiệp đi luôn, tới bên xe van mượn của trường học, Dư Tội chạy theo mở cửa cho Sở Tuệ Tiệp, tự mình lên ghế lái, hình như chuyện này làm y vui lắm vậy.
Có điều đây không phải chuyện vui, ít nhất với Sở Tuệ Tiệp là thế, nói chuyện trên đường đi mới biết, Quách Phong, Lâu Vũ Thần đã mãn hạn tù, vì "thủ phạm chính" Hoàng Giải Phong đầu thú, giao nộp tang vật, nên bọn họ phạt không nặng, đều ra tù sớm một năm.
Dù thế nào đây cũng là bi kịch, cứ nghĩ tới ngày tháng cuối cùng của cha, nghĩ tới sự thất vọng của cha mình trước khi đi, càng gần tới nghĩa trang, Sở Tuệ Tiệp càng không kìm được nước mắt.
Rất nhanh thấy Quách Phong, Lâu Vũ Thần đợi ở bên cổng nghĩa trang, họ vừa xuống xe, hai người đó quỳ xuống dập đầu với Mã Thu Lâm mấy cái, ông mỗi tay kéo một người, an ủi mãi.
Mang theo đồ cúng lên núi, tiếng khóc rấm rứt tới bên mộ thành tiếng khóc lớn, Quách Phong đốt nến, Lâu Vũ Thần đốt tiền giấy, Sở Tuệ Tiệp nhổ cỏ, lau chúi bia mộ.
Mã Thu Lâm khẽ nói với Dư Tội đứng thẳng bên cạnh:” Xin lỗi nhé Tiểu Dư, kéo cả cậu vào chuyện này.”
“ Bác không cần khách khí với cháu, nghi phạm khiến cháu phục không có đâu, ông ấy là người duy nhất.”
Dư Tội nhìn Sở Tuệ Tiệp khóc nức nở, lòng ảm đạm, năm đó y còn non nớt, một mục chỉ muốn nhanh chóng truy ra chân tướng, nếu bây giờ có biện pháp ổn thỏa hơn rồi: