“ Sắc mặt cậu có vẻ không tốt, có chuyện gì sao?” Mã Thu Lâm nhìn Dư Tội như thiếu ngủ nhiều ngày, hỏi:
“ Không sao đâu ạ, vụ án thôi.” Dư Tội cười gượng gạo, nói vậy không phải sai:
“ Vụ án khiến cậu đâu đầu hẳn không phải án nhỏ.” Mã Thu Lâm không truy hỏi:
“ Ký thực không phải là án gì lớn, bác Mã, cháu hỏi bác chuyện này nhé.” Dư Tội quay sang ông già mặt đã đầy nếp nhăn, án với y không khó, song nút thắt tâm ý thì khó cởi: “ Bác cả đời bắt kẻ xấu, tới khi ốm bệnh tóc bạc, làm trâu làm ngựa cả đời, kết quả là bản thân chẳng ra trắng ra đen, cảnh hàm còn không bằng bọn học sinh mới ra trường, chức vụ chỉ là đồn trưởng nhỏ xíu, bác có hối hận không?”
“ Có, mặc lên bộ cảnh phục, vừa khổ vừa mệt, vất vả cả đời, chẳng chăm lo được cho vợ con, tôi hối hận cả đời.” Mã Thu Lâm thở dài, có điều lại đổi giọng: “ Nhưng mà nếu không mặc bộ cảnh phục này, cả đời bình an yên ổn, hay thì hay đấy, chỉ là lỡ bao nhiêu chuyện đặc sắc, cuối đời nhắm mắt chẳng có gì đáng nhớ lại, tôi nghĩ chắc tôi cũng hối hận.”
“ Cháu hiểu, bác nói là có được thì có mất.”
“ Đúng thế, lựa chọn thế nào thì cũng không tránh nổi hối tiếc, đời người mấy chục năm vội vã qua đi, sống đừng nghĩ nhiều, càng đừng tốn thời gian để hối hận.” Mã Thu Lâm vỗ vỗ vai Dư Tội:
Dư Tội chưa nói hết tâm sự của mình, nhưng y đã có đáp án rồi, không nhất định là chính xác, nhưng đúng, sống không nên hối hận. Lão Mã sắp thành Phật rồi, Dư Tội đột nhiên nhìn lên đầu ông, xem ở đó có hào quang không.
Cúng tế hơn một tiếng, khóc hơn một tiếng, hai người anh đỡ Sở Tuệ Tiệp lên, dìu xuống núi, Dư Tội nhìn ngôi mộ ở chỗ vắng vẻ, nhìn cảnh tượng tiêu điều, chợt nghĩ, cả đời Hoàng Tam từng ngông cuồng, từng vinh quang, từng va vấp, từng tuyệt vọng, song chết rồi vẫn có nhiều người nhớ tới ... Nếu cuộc đời y cũng thế, phải nói chẳng có gì hối hận.
Xe chở bốn người men theo con đường nhỏ về thành phố, đưa Quách Phong và Lâu Vũ Thần ra ga tàu, họ không thể kiếm sống ở nơi này nữa, ba anh em ôm nhau tạm biệt, bắt tay Dư Tội, để lại số điện thoại liên hệ, nhờ y chiếu cố cho em gái.
Tiễn hai người đó đi rồi, về trường học, tâm tình Sở Tuệ Tiệp không tốt, Dư Tội cùng cô và Lão Mã ăn cơm trưa, trò chuyện rất lâu mới đi.
Giữa nam nữ trừ tình dục ra, có lẽ còn có thứ cảm giác khác, Dư Tội ngồi bàn làm việc, trong đầu toàn là hình ảnh Sở Tuệ Tiệp khóc tới đỏ mắt, điều duy nhất y muốn là sau này luôn nhìn thấy nụ cười trên môi cô mà thôi ... rất đơn thuần.
Cuộc sống nữ nhân, tiền bạc, quyền lực hòa quện vào nhau giống ma túy vậy, đó là thứ gây nghiện rất mạnh, nhưng hưng phấn qua đi, còn lại chỉ là trống rỗng mệt mỏi, vòng tròn quái ác lặp đi lặp lại tới khi lấy đi tất cả, gồm cả tính mạng.
Bởi thế giây phút cuộc sống bình lặng ngắn ngủi càng thêm giá trị.
Có điện thoại, Dư Tội cầm lên xem số, cái thứ lấy mạng mình lại tới rồi.
Lật Nhã Phương, nhưng lúc này Dư Tội không có tâm trạng nghe máy, cứ để chuông kêu rất lâu, sau đó là tin nhắn gửi tới :" Mai là mùng 1 tháng 5 rồi, sao lâu thế không liên hệ với tôi? Có muốn đi khách sạn chủ đề không?"
Thời gian qua cả đống chuyện thối nát rồi, còn chưa biết xử lý ra sao, tóm lại là không muốn, từ sau đêm xa luân chiến đó, hứng thú với chuyện lên giường của Dư Tội giảm đi nhiều, có lẽ muốn kích thích hơn phải tìm 4 cô một lúc, cơ mà thế thì mạng mình chả còn.
Có thứ kích thích hơn xuất hiện, Dư Tội giật mình nhìn số di động, do dự một lúc mới nhận máy, chưa gì đã nhận một đống lời trách móc:” ... Oa, phó cục Dư, quan lớn quá, điện thoại nếu không gọi được thì chẳng ai nhận máy rồi ... Cuối cùng cũng chịu chiếu cố, cậu và Thử Tiêu làm gì, sao Thử Tiêu lại bị giam lại tập huấn rồi ...”
“ Xin lỗi, thực sự bận quá.”
“ Mai mùng một tháng 5 rồi ...” An Gia Lộ nói lấp lửng:
“ Mình không rảnh.”
“ Được, không làm phiền phó cục Dư nữa, sau này cũng không đâu.”
An Gia Lộ giận rồi, chỉ còn nghe tiếng tu tu, Dư Tội thở dài ... Tình cảm này mông lung, thanh thuần, nói không rõ được, có lúc quên đi, nhưng mỗi lần nhờ lại vẫn ngọt ngào ... Dư Tội bấm số, cuối cùng không gọi lại, cho dù y biết mất đi sẽ vĩnh viễn hối hận, nhưng hai người thực sự sống ở hai thế giới khác nhau, miễn cưỡng kết hợp chỉ đem lại đau khổ.
Lại một cuộc điện thoại nữa, y cài tiếng chuông đặc biệt, thu lại toàn bộ tâm tình khác, đợi cho reo mấy tiếng mới nhận mày, tùy ý nói:” Mã Thước à?”
“ Phó cục Dư, có tiện không ạ.” Mã Thước rất khúm núm:
“ Nói đi.”
“ Mai là ngày nghỉ, phó cục Dư không biết có thời gian không?”
“ Ha ha ha, chúng tôi vĩnh viễn không có ngày nghỉ, có điều có thể bỏ thời gian ra, Mã Thước, đừng vòng vo với tôi, lại có thân thích gì gặp chuyện hả?” Dư Tội nghiêm giọng hỏi:
“ Không phải, không phải ạ ... Phó cục Dư trêu tôi rồi, là chuyện khác, anh có hứng thú chơi golf không?”
“ Thân phận của chúng tôi chơi cái đó không tiện, tâm ý tôi nhận, cám ơn.” Dư Tội nghiền ngẫm ý đồ của đối phương, dùng giọng điệu muốn kết thúc cuộc nói chuyện:
Quả nhiên Mã Thước cuống lên:” Phó cục Dư, khoan đã ... Nếu anh không muốn chơi, tôi tìm thứ khác ... Còn có chuyện này, mong anh đừng giận.”
“ Chuyện gì tôi cũng không giận, nhưng lằng nhằng thì tôi rất khó chịu.”
“ Vâng ạ, có vụ làm ăn trăm vạn, tôi không tự tin lắm, muốn thỉnh giáo anh.”
Dư Tội mỉm cười, đợi mãi cuối cùng cũng tới:” Anh thắp hương khấu đầu có đúng miếu không đấy, anh thấy tôi giống người hiểu chuyện làm ăn lắm à?”
“ Không cần hiểu chuyện làm ăn, kinh doanh tôi chịu trách nhiệm, có thể chia anh hai thành cổ phần ...” Mã Thước thăm dò:
Dư Tội cân nhắc một lúc thong thả nói:” Có vẻ tôi biết anh nói tới loại chuyện làm ăn gì rồi.”
Nói chuyện với người thông minh, đúng là đỡ tốn công, Mã Thước lấp lửng:” Bình an cầu tài, cầu tài bình an, tôi tuyệt đối không có ý gì khác.”
“ Mai gọi điện cho tôi.”
Dư Tội nói xong một câu cúp máy luôn, chuyện cần tới ắt phải tới thôi, không có gì bất ngờ, chỉ là y lại bị chính sự tiếp nhận một cách nhẹ nhàng như mọi chuyện vốn phải như thế, làm y không rõ mình là cảnh sát cố ý tỏ ra là cảnh sát bẩn, hay thành cảnh sát bẩn thật rồi ...
17 giờ chiều, lái xe tới Bắc Lĩnh, cách thành phố 20 km, dù biết nơi này là bãi rác của thành phố, Thiệu Soái vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Núi rác liên miên, không khí ngập ngụa cái mùi vị không phân biệt nổi là thối hay là mốc, đủ loại mùi khó ngửi trộn vào nhau, nhưng vẫn có người miệt mài đào bới, vì miếng ăn.
“ Thối kinh.” Một người tóc xoăn theo sau Thiệu Soái nói:
“ Người thành phố hại người ở quê, rác rưởi tới cả đây, người nhà quê nhặt đồ ở đây chế tác, bán lại cho người thành phố.” Người cao lớn bịt mũi nói một câu triết lý:
Ba người tạo thành một đội đặc thù, tóc xoăn là Dương Khương, cao lớn là Rậm Lông, trông rất có khí chất tội phạm, và Lão Quan nhiều tuổi nhất, Thiệu Soái không ngờ hai người này rời đội ngũ đã lâu, vậy mà Dư Tội gọi một tiếng vẫn tới.
Mùa xuân là mùa kinh doanh lương thực ế ẩm, hai mấy anh em rời đội chống trộm cắp, nghe phó cục Dư triệu tập, trừ người trông hiệu thì đều nhận lời hiệu triệu, nhiệm vụ của họ là tìm nguồn ma túy.
Mục tiêu là những nơi hôi thối, bẩn thỉu, nguồn nước lẫn môi trường đều bị ô nhiễm, chỉ có nơi như thế mới có thể đặt xưởng ma túy, vì nơi khác không cách nào che lấp được mùi do sản xuất hàng loạt gây ra.