Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 810 - Q 7 - Chương 038: Lòng Người Khó Đoán. (4)

Q 7 - Chương 038: Lòng người khó đoán. (4) Q 7 - Chương 038: Lòng người khó đoán. (4)

Dương Khương cho dù quen với không khí không tốt ở chợ lương thực rồi song không cách nào chịu nổi, kiếm cái khăn buộc lên mặt, giọng ồm ồm:” Bây giờ chỗ thế này nhiều lắm, dù trực tiếp xả nước thải trong thành phố cũng không gây mấy oanh động nữa, mọi người quen rồi.”

“ Khả năng không cao, nếu nước thải đó ngậm vào đất, độ PH sẽ vượt quá giới hạn, nói đơn giản là không có ngọn cỏ nào sống được.” Thiệu Soái lắc đầu nói:

“ Cống ngầm thì sao?” Rậm Lông hỏi:

“ Thế thì nhiều khả năng quá, chúng ta tìm không xuể, dù sao có chút cầu may đi.”

Cũng phải, khu vực quá lớn, đội ngũ hai mấy người như muối bỏ biển, nhưng không tìm kiếm thì không biết hoàn cảnh sống của con người đã tồi tệ tới mức này, thành phố phồn hoa kia tựa như chăn gấm trải lên đống rác.

Dương Khương không rõ lai lịch của Thiệu Soái, thấy người này không giống cảnh sát: “ Thiệu Soái, quan hệ giữa cậu và Dư Nhi thế nào mà nhiệt tình thế?”

“ Bạn học ... Chẳng vì cái gì cả, một hôm Dư Nhi cho tôi xem bức ảnh, có đứa bé mười tuổi và mẹ nó bị đánh toàn thân thương tích, chỉ để uy hiếp cha nó làm việc cho bọn bán ma túy, tôi kích động lên liền đồng ý.” Thiệu Soái vì kích động mà trả giá, mất việc luôn rồi, cái thằng đó là tai họa mà:

“ Bọn khốn nạn đó phải tùng xẻo.” Rậm Lông chửi, trong số tội phạm, ác liệt nhất là đám dính líu tới ma túy, một khi dính vào thứ đó rồi không còn là con người nữa:

“ Đừng ghét ác như thù thế, anh không phải là cảnh sát lâu rồi.” Dương Khương truy hỏi Thiệu Soái:” Anh không phải cảnh sát nhảy vào vũng nước đục này làm gì, ít nhiều chúng tôi còn từng làm hiệp cảnh.”

“ Ha ha, đừng lên mặt nhé, nếu tính ra, cha tôi là cảnh sát, tôi lớn lên trong đồn cảnh sát, món đồ chơi đầu tiên của tôi là còng tay, món thứ hai là dùi cui ... 5 tuổi tôi đã sờ tới súng.” Thiệu Soái vênh mặt khoe thành tựu cuộc đời:

“ Í, thế sao không làm cảnh sát?”

“ Có làm vài ngày, sau đó từ chức, tôi hận cái nghề này.” Thiệu Soái cảm xúc bổ xung:” Nhưng tôi không hận cảnh sát, không có họ, chuyện càng tệ hơn.”

Nếu như nhất định muốn tìm lý do phải làm thế thì có lẽ đây là lý do không tệ, nói cho cùng, ai lại muốn cái thế giới này tồi tệ hơn chứ?

Tìm kiếm không hiệu quả, nhận được điện thoại của Dư Tội, mọi người hẹn mai tiếp tục rồi giải tán, xe đi tới tiểu khu Đào Nguyên, Thiệu Soái mua một túi đồ ăn, xuống xe quan sát xung quanh mới đi vào một căn nhà.

Nơi này gần công viên Nam Trại, hoàn cảnh không tệ, đặc biệt vào mùa xuân tràn ngập sự sống, cây cối xanh tươi, thảm cỏ mướt mắt cùng núi xa tạo thành cảnh đẹp nên thơ. Mỗi ngôi nhà đều làm ban công rất lớn, giống chỗ tắm nắng, khi hắn vào nhà thấy bên cạnh nhà ba người vui vẻ ăn cơm ở ban công.

Đối với người chưa từng hưởng thụ hạnh phúc, đa phần hạch phúc là thứ kích thích chứ không phải khao khát, Thiệu Soái thở dài lên lầu.

Tới tầng năm gõ cửa, lúc lâu sau cửa mới hé ra một chút cho hắn lách vào.

“ Mai là ngày lễ, chú Đỗ, tôi mang cho chút ít đồ ăn.”

Lão Đỗ ít nói mở ngay túi ra, có một con gà quay, lập tức bẻ cái đùi ngoạm miếng lớn, rõ ràng là cảnh sát vậy mà càng ngày càng giống thổ phỉ.

Thiệu Soái nhìn quanh, nguyên một bức tường bị trưng dụng, viết, dán giấy, nếu nhìn kỹ thấy biểu đồ, còn số thay đổi giá cả, có đánh dấu cả địa bàn, cùng cả nơi đã xác nhận không phải nguồn ma túy, một đống tên nghi phạm.

Thời gian qua Lão Đỗ ở nơi này, không bị ai quấy rầy, nhưng mà ngay cả mua đồ dùng cũng chẳng thuận tiện, tuy thế Lão Đỗ vẫn không đổi thói quen nghề nghiệp.

Quay đầu nhìn Lão Đỗ ăn như chết đói, tóc mai điểm bạc, trán có nếp nhăn, râu ria không cạo, mắt u uất ... Hình ảnh đó chẳng hề xa lạ với hắn.

“ Cậu không ăn à?” Lão Đỗ ăn nửa con gà, uống hết chai bia mới nhớ ra, xấu hổ nói: “ Ăn cùng đi.”

“ Tôi ăn rồi, chú cứ ăn thoải mái đi, khả năng lát nữa Dư Nhi cũng tới.” Thiệu Soái lắc đầu:

“ Cậu ấy gọi điện cho tôi rồi, đối phương hẹn cậu ấy.”

Thiệu Soái kéo cái ghế ngồi xuống, chống tay nhìn Đỗ Lập Tài:” Chú Đỗ, chú có nhớ hình dáng cha tôi không?”

“ Khi đó tôi chưa tốt nghiệp, lần đầu tiên biết ông ấy là ở lớp chính trị ... Cậu giống ông ấy lắm đấy, nên tôi ngờ ngợ, nghe tên một cái mới nghĩ tới ông ấy.” Đỗ Lập Tài vừa ăn vừa nói:” Khi cậu ở Quảng Châu thì tôi biết cậu rồi, lúc đó cậu còn non nớt thư sinh, giờ càng ngày càng giống ... Khi đó cậu sinh tồn không tệ, sao lại từ bỏ?”

Từ nhỏ chỉ có một mình, sinh tồn với Thiệu Soái là năng lực có sẵn, nên lần đó không phải hắn không qua được mà là chủ động bỏ cuộc:” Vì tôi biết Hứa Bình Thu chọn người cho nhiệm vụ đặc biệt, tôi quá hiểu cách làm việc của họ.”

“ Bất kể là năng lực hay con mắt của Lão Hứa đều hơn người, không mấy ai đạt trình độ của ông ấy đâu, ông ấy nhìn người nào chỉ có chuẩn.” Đỗ Lập Tài thở dài, chợt nghe tiếng gõ cửa, chỉ thỉ Thiệu Soái:” Tên cảnh sát xấu tới rồi, đây là người duy nhất làm tôi nghi ngờ ánh mắt của ông ấy.”

Thiệu Soái bật cười ra mở cửa, hắn khá thích tên cảnh sát xấu này, vì kể cả bi kịch có xảy ra với y thì đó cũng là câu chuyện mang sắc thái hài hước.

Cửa mở ra, Dư Tội cũng xách cái túi lớn lách vào:” Lão Đỗ, ngày lễ rồi, anh em ta làm vài ngụm ... Thiệu Soái, tham gia đi.”

“ Tôi gọi là chú Đỗ, cậu xưng anh em, cố tình ngồi lên đầu tôi à?” Thiệu Soái bực mình:

“ Thích sao gọi nấy, gọi anh em cho thân thiết, đúng không Lão Đỗ.” Dư Tội thấy Lão Đỗ ăn tớm tay chân mồm mép mỡ màng, biết mình chậm chân rồi, đặt túi sang bên:

Lão Đỗ lấy giấy ăn lau qua loa, hắn khích khí với Thiệu Soái chứ với Dư Tội hỏi thẳng:” Nói đi, tình hình ra sao.”

“ Tạm thời chưa có phát hiện gì đáng kể.” Dư Tội đưa tới chiếc ipad, chuyện này là sở trường của hắn, thời gian qua tin tức thu được cảm giác đầu không dính với đuôi, thông tin nhiều, không xâu chuỗi lại với nhau được:” Lão Đỗ, bằng vào tin tức hiện giờ, anh thấy khả năng có nguồn ma túy ở đây cao không?”

“ Rất cao.” Đỗ Lập Tài chỉ bức tường:” Thời gian trước cậu phá phách một hồi, giá tăng lên những 5 lần, nhưng bây giờ, cậu lỏng tay mới một tuần mà giá giảm tới sáu thành, vài ngày nữa thôi chắc là khôi phục như cũ ... Nếu không chủ động được nguồn hàng, hoặc không có nguồn hàng ở gần, khó làm được điều này.”

Thiệu Soái thời gian qua tìm kiếm không hiệu quả có chút nản chí, nghe vậy phấn chấn tinh thần:” Có lý, vậy khả năng nguồn ma túy ở Đại Nguyên là vô cùng lớn.”

“ Đúng, thị trường của chúng ta quy mô chưa bằng một phần ba ở Quảng Châu, nếu đầu nguồn ở phương nam, giá vận chuyển tới đây phải tăng vài lần, vậy mà giá ở đây lại xấp xỉ với phương nam.”

“ Vậy Mã Thước và Thân Quân Hành ...”

Đỗ Lập Tài thấy Thiệu Soái hưng phấn như thế xua tay:” Cậu nên biết bọn sản xuất và buôn bán ma túy là hai khái niệm khác nhau, kẻ thò mặt ra ngoài thì không phải là chế ma túy, vì bắt được là chỉ có chết, nên vòng tròn giao thiệp của chúng cực nhỏ, người tiếp xúc ép tới cực hạn. Còn bọn bán ma túy thì giao du rộng rãi, giống hai tên kia ... Đừng sơ xuất, đình háo thắng, đừng mềm lòng, có manh mối phải thông báo cho đại đội, đừng làm bừa ... Đặc biệt là cậu đấy Dư Tội.”

“ Hiểu rồi, chuyện ngày mai theo kinh nghiệm của anh sẽ thế nào?” Dư Tội nghiêm túc hỏi:

Bình Luận (0)
Comment