Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 830 - Q7 - Chương 058: Tới Giờ Biểu Diễn. (1)

Q7 - Chương 058: Tới giờ biểu diễn. (1) Q7 - Chương 058: Tới giờ biểu diễn. (1)

8 giờ, Dư Tội từ văn phòng đội hình sự Trang Tử Hà đi ra, bất ngờ là toàn đội đứng ở sân, lòng ấm áp, chuyện ủ mầm một ngày, tới hôm nay hẳn thấy kết quả rồi, muốn cười nhưng không thích hợp, muốn khảng khái nói vài câu không đủ tự tin, nên giữ sắc mặt lạnh lùng đi ra ngoài.

“ Đội trưởng.”

“ Đội trưởng.”

“ Đội trưởng.”

Một loạt tiếng gọi, trang trọng kính lễ, nửa năm đưa đội hình sự Trang Tử Hà thành đơn vị ưu tú toàn tỉnh, Dư Tội làm người chưa chắc thành công, làm một đội trưởng, tuyệt đối là thành công.

“ Đội trưởng.” Trước khi Dư Tội lên xe, Ba Dũng chạy theo, người anh em thô lỗ này suýt khóc:” Không phải sự thực, có kẻ bôi nhọ anh.”

“ Không, thật đấy.” Dư Tội quay lại, nhìn đội viên lớn tiếng nói:” Tôi nói vài câu, thứ nhất, khi có chuyện tốt coi là bạn thì không phải là bạn, gặp chuyện thối nát vẫn coi là bạn thì đó là anh em ... Cám ơn các anh em.”

Cả đội lần nữa kính lễ, cán cân tự có trong lòng người.

“ Thứ hai, mọi người phải đổi đội trưởng rồi, gặp lại sau.”

Xe phóng đi, rất nhiều cảnh sát trong đội chạy theo tới khi không nhìn thấy nữa.

Đúng 9 giờ, xe đốc sát xông vào phân cục khu khai phát, xuống xe xếp thành tường người, đi đều lên lầu, toàn bộ người phân cục đổ ra hành lang xem, chỉ trò bàn tán, lần này phó cục Dư vênh váo ngông nghênh ngã ngựa rồi, ngã thật rồi, ngay cục trưởng Vương cũng không bao che cho y nữa.

Dư Tội hết sức bình tĩnh, đây là chuyện đã dự đoán từ lâu, ngồi trong văn phòng cũng nghe thấy tiếng huyên náo, vuốt bộ cảnh phục gấp chỉnh tề trên bàn, đây là thứ khiến y vừa yêu vừa hận.

Rầm, cửa bật mở, bốn đốc sát hùng hổ xông vào trước bàn làm việc, người cầm đầu nhìn bộ cảnh phục phẫn nộ quát: “ Thứ bại hoại như anh không xứng với bộ cảnh phục này.”

“ Cho nên tôi giao ra, chỉ sợ anh không nhận nổi thôi.” Dư Tội cầm mấy huân chương được thưởng trên tay, leng keng ném xuống đất như rác, ung dung đứng dậy:

Đám đốc sát xông tới định khống chế gặp phải ánh mắt dữ dội của Dư Tội chùn tay, đám người chỉ ngồi ngồi văn phòng này sao là đối thủ của y được, chỉ dám đứng đó quát tháo yêu cầu xuống lầu, bắt y đi qua những ánh mắt khinh bỉ, xem thường, ở đây, không một ai bênh vực, chỉ có sự căm ghét, hả hê.

Xe chở vị phó cục trưởng ngã ngựa rời đi.

9 giờ 15 phút, tin tức Dư Tội bị bắt giữ truyền về tổ chi viện, không ai bất ngờ, chỉ có chút thương cảm mà thôi, Tiêu Mộng Kỳ ôm tay trước ngực đi đi lại lại vô kế khả thi.

“ Cậu ấy gửi về tin tức cuối cùng, một địa chỉ.” Lý Mân hô lên:” Yêu cầu trực tiếp báo xử trưởng Nhâm.”

“ Địa chỉ à?” Tiêu Mộng Kỳ xem dòng chữ giải mã ra, phòng 40, tiểu khu Nam Trại, cô tỉnh ngộ ra điều gì, lập tức gọi điện cho Nhâm Hồng Thành:

Cái tin tức không ai biết liên quan gì này khiến Nhâm Hồng Thành giật mình, yêu cầu Tiêu Mộng Kỳ điều động Tôn Thiên Minh đội ba tiến hành bắt giữ, độ nguy hiếp liệt vào câp 5, là đào phạm cẩm súng.

9 giờ 50 phút, Tôn Thiên Minh dẫn 15 hình cảnh vũ trang đẩy đủ tới nơi, tổng đội phái hai đặc cảnh bắn tỉa, mệnh lệnh bị phán kháng giết tại chỗ.

16 hình cảnh mặc áo chống đạn phá cửa tràn vào, chỉ thấy mấy vỏ đạn và vài vết máu, vội vàng kiểm tra camera giám sát biết được, một tiếng trước có chiếc xe thương vụ ra vào, theo nhân chứng kể, 2 người bị bắt lên xe, đối phương có có 4,5 người.

Một tiếng sau vết máu được kiểm tra ra, là máu của Đỗ Lập Tài và Mã Bằng.

14 giờ 20, khu phục vụ đường cao tốc Thiểm Tấn.

Một nam tử râu ria hói đầu đẩy bát mỳ không nuốt nổi trước mắt, dùng tiếng Thiểm Tây chửi, rời quê là không có nổi bát mỳ ra hồn, hắn ra ngoài nhà ăn, tới sân trông gọi điện thoại.

“ Này, chúng tôi tới rồi.”

“ Đợi đấy.” Đối phương trả lời rất lãnh đạm:

“ Địt con mẹ mày, trời nóng bỏ con mẹ mà bắt bố mày đợi à?” Tay Thiểm Tây nhìn mặt trời chửi bới:

“ Muốn địt cũng phải đợi.” Đối phương cúp máy ngay:

Tay Thiểm Tây tức giận nhổ phì vào điện thoại, nhổ xong rối rít lau đi, tùy tùng cũng đi ra, ba người người nào người ấy trắng như mỳ bị trương, béo tới quần áo muốn rách, nghe lão đại nói, cùng chửi một hồi.

Thấy thời gian còn sớm, ba người quay về khu phục vụ, kiếm chỗ râm mát ngồi đợi.

Có thể không ai biết cầm đầu ba người là Điền Thụ Thịnh, vì dính líu tới ma túy bị giam giữ hình sự nhiều lần, đều vì chứng cứ không đủ mà thoát, đừng thấy chúng bộ dạng ngốc nghếch, toàn là đại trí giả ngu hết, ví như người ta lái xe tải nát giống kinh doanh tạp hóa, ai biết ma túy dấu ở trong.

14 giờ 30, một chiếc xe đi vào khu phục vụ, bên trong xe có ống kính chĩa thằng vào ba tên béo, vì thế hình ảnh truyền về phòng hội nghị đa năng chi chít màn hình.

Đây là bên mua, căn cứ vào xác định điện thoại vừa liên hệ ở dài thành phố cũ, nhưng cảnh sát không định đánh rắn động cỏ.

Lần này chỉ huy là người phòng số 9, vừa mới có vài người từ sân bay tới, hai nữ ba nam, ai nấy thuần thục điều khiển thiết bị.

Không ai chú ý Tiêu Mộng Kỳ rất tức giận, không chỉ có, thành viên tổ chi viện cũng thế, bọn họ bị gạt sang bên, chỉ phụ trách làm cái loa phát lệnh, nhưng nhìn chính ủy Vạn, Sử Thanh Hoài cùng với phó sở Hứa vừa tới đều tỏ thái độ toàn lực phối hợp, không ai nói gì.

“ Buôn ma túy bộ dạng thế này sao?” Hứa Bình Thu nhìn mấy người giống trộm quê, hỏi:

“ Bọn chúng bộ dạng thế nào cũng không lạ, anh đừng thấy chúng trông nhà quê, giao thiệp với cảnh sát nhiều năm rồi đấy.” Lý Lỗi rất tự tin:

“ Vậy bình thường giao dịch thế nào?” Hứa Bình Thu lại hỏi:

“ Là thế này, bên mua tạm thời không có nguy hiểm, nhưng bên bán sẽ vòng vèo rất lâu, xác nhận không có nguy hiểm, đồng thời xác nhận không bị đối phương cướp hàng ... Cho nên hai bên đề phòng nhau rất cao, ít giao dịch trực tiếp, tiền và hàng đều chia ra, mỗi người đi về phía đối phương, kiểm nghiệm xong xác nhận không có vấn đề mới lần lượt hoàn thành giao dịch, dù có sự cố cũng mất hàng không mất tiền hoặc ngược lại, giữ được một đâu.”

“ Vậy là bằng ba tên béo này thao túng cả vụ giao dịch lớn như thế?” Hứa Bình Thu không nhìn ra được tiềm chất trùm ma túy ở đâu, ông không nhìn vụ án, ông không trực tiếp ở tuyến đầu lâu rồi, giác quan phá án đã cùn không ít, nhưng con mắt nhìn người của ông thì vẫn còn sắc bén:

Người phòng số 9 nhìn nhau cười, khác biệt với TW với địa phương thực sự quá lớn, chẳng lẽ phá án dựa vào tướng mạo mà bắt người, thảo nào người ta hay nói cao thủ phá án cơ sở đều là cao thủ tra tấn bức cung thôi.

“ Tín hiệu điện thoại liên hệ đang di chuyển.” Cảnh sát giám thị nhắc:

Nhân viên thực địa hai phút sau khóa chiếc xe van trắng, thấp thoáng trong xe có 3 người, thiết bị theo dõi công nghệ cao nhanh chóng bóc tách phân tích hình ảnh gửi về, thông tin tức tốc được tổng hợp.

Dương Thiết Thành, Lý Đông Dương, đều là kẻ nhẵn mặt trong giới ma túy rồi.

“ Không thể sai được nữa rồi, nhưng hàng ở đâu?” Đoạn Khiếu Vân hưng phấn:

“ Không cần biết ở đâu, hôm nay sẽ đều mang về đây.” Lý Lỗi kiêu ngạo tuyên bố:

Đem so với sự tự tin của người phòng số 9, Hứa Bình Thu giữ tâm thái hồ nghi, tay gõ trên bàn, đầu theo đuổi chuyện khác.

Hai vết máu ở tiểu khu Nam Trại, cách nhau 7 mét, một ở cửa, một bên ghế số pha, cả hai đều bị thương, cho tới giờ ông ta chưa biết chuyện gì, hai người đó va chạm hay bị người ta tấn công, người tới tiểu khu là ai?

Thời gian quá eo hẹp, không có cơ hội đi tìm vấn đề trong đó.

Bình Luận (0)
Comment