“ Phó sở Hứa, anh vẫn băn khoăn chuyện ở tiểu khu Nam Trại sao?” Lý Lỗi cũng có con mắt rất tinh, hắn luôn quan sát phản ứng của Hứa Bình Thu nãy giờ:
Hứa Bình Thu gật đầu, đáp ngắn gọn:” Quá nhiều nghi vấn.”
“ Tôi thì không nghĩ ra sao hai người đó ở cùng một chỗ, các anh làm sao biết địa điểm ẩn thân chính xác, phe thứ ba bắt cóc họ là ai? Chuyện này chúng tôi cần lời giải thích xác đáng.” Lý Lỗi hết sức nghiêm túc, tới giờ trừ báo cáo hiện trưởng ra chưa có tin gì:
Hứa Bình Thu đoán chừng mình bị cho vào danh sách bất tín nhiệm của hắn rồi, chỉ là ông chẳng sợ: “ Chỉ cần hôm nay moi ra được nguồn ma túy là chân tướng rõ ràng, tôi chưa bao giờ đùn đẩy trách nhiệm, anh đã hỏi, vậy giả thiết Mã Bằng là nội gián, tôi không có gì để nói, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm ... Nhưng nếu tra ra vẻn vẹn là vấn đề kinh tế, nhưng bị chụp mũ tội phản bội, ép cậu ta phản kháng, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
Xưa nay Lão Hứa không nổi giận thì thôi, một khi giận rồi là dồn ép người ta tới không thở nổi, mấy vị phòng số 9 tiến thoái lưỡng nan, ấp a ấp úng, vị chuyên viên nhảy ra giảng hòa: “ Vây giờ là lúc quan trọng, chúng ta tuyệt đối không thể mất đoàn kết, lo lắng của xử trưởng Lý là có khả năng, nếu Mã Bằng là kẻ phản bội, cùng một bọn với đám buôn bán ma túy thì tính nguy hại lớn lắm.”
“ Cậu ta không phải, và tôi cũng đảm bảo tìm cậu ta về, giờ đến lúc các anh biểu diễn, tôi hi vọng thấy được dưới điều kiện bảo mật cao độ này có kể quả tốt.” Hứa Bình Thư nhạt giọng nói, ánh mắt không nhìn màn hình chỉ huy:
Ánh mắt lẫn giọng điệu Lão Hứa có vài phần xem thường làm người phòng số 9 cực kỳ khó chịu, Lý Lỗi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hỏi vị trí các tổ, các nhận không có gì sai sót, không thèm để ý lão già gàn dở trong góc nữa.
Đúng, đây là thời gian biểu diễn, cả đời người được mấy lần chứ?
Thời gian chỉ tới 16 giờ 20, chiếc xe hiềm nghi lên đường cao tốc tới lưu vực sông Đại Đồng, khi chiếc xe kia rời đường cao tốc, tới xã Các Thượng, mấy người phòng số 9 cười đắc thắng.
“ Nghi phạm số 2 di chuyển.” Giám thị viên TW hô:
Dương Chính quay đầu nhìn Ngô Bái Long tổ trưởng bảo an của Đào Viên, kẻ này không chỉ đã xác nhận cung cấp ma túy cho khách tới Đào Viên, hơn nữa còn tương tối gần gũi với Ngụy Cẩm Trình, vị trí trong tập đoàn chắc không nhỏ.
Chuyện đang phát triển theo đúng dự đoán của người phòng số 9.
Tiêu Mộng Kỳ nhìn Hứa Bình Thu lặng lẽ ngồi trong góc hút thuốc, mày nhíu chặt, như có tâm kết không cởi bỏ được.
16 giờ 40, từng khối than lớn đưa lên một chiếc xe tải hạng nặng, lái xe Lý Đông Dương và quản đốc xương than người quen, chia thuốc mời.
“ Anh Dương, mỗi xe anh trộn nhiều đá vào thế, không sợ xảy ra chuyện à?” Quản đốc không yên tâm hỏi:
“ Chuyện gì được chứ, đưa tới nhà máy điện, không cho đá vào kiếm được bao tiền, giờ trên đường thu phí nhiều như thế.” Lý Đông Dương tóm cổ quản đốc: “ Anh không lộ ra chứ?”
“ Không không, tuyệt đối không.” Quản đốc sợ hết hồn:
“ Vậy hỏi làm gì?”
“ Tôi hâm mộ, tôi hâm mộ anh dùng đá bán như than ấy mà ...”
Ra là thế, Lý Đông Dương cười ha hả: “ Về tôi mời anh tới khách sạn làm một bữa, sẽ dạy cho anh.”
“ Vâng vâng, anh Dương thật trượng nghĩa.”
“ Được rồi, đi làm việc của anh đi.” Lý Đông Dương đẩy người một cái, đánh mắt ra hiệu cho mấy người đi cùng, hôm nay đúng là ngày xuất hàng, bọn họ được phát không ít tiền, hắn tới gần Dương Thiết Thành hỏi: “ Thế nào, anh chạy chuyến nào, phía bắc ít một chút, hơn 40, bên Thiểm Tây lớn quá, hơn 300, phiền lắm.”
Dương Thiết Thành không đáp, vê cái râu dê cảnh cáo: “ Cẩn thận, thời gian này tra gắt lắm đấy.”
“ Gắt buồi, đút bọn cớm no căng bụng rồi còn sợ xảy ra chuyện à?” Lý Đông Dương phất tay: “ Nghe điện thoại của tôi, làm vài vòng, không có chuyện gì hẵng xuống hàng.”
Dương Thiết Thành dập thuốc dẫn một tên lên xe tải, Lý Đông Dương lái xe van đi trước.
Mấy chiếc xe một nam một bắc, chẳng mấy chốc tuyến đường tách nhau ra, một biến hoa đơn giản nhưng trong dự liệu, hai bên kiến lập liên hệ, quả nhiên là thế.
Không phải một cuộc giao dịch, mà là hai cuộc, chúng đi vòng vèo 20 km, quay đi quay lại, bên bán thăm dò có theo đuôikhông, bên mua cũng lặng lẽ quan sát.
18 giờ 30, quanh co 2 tiếng mà chưa giao dịch, lại có một nhóm người mua từ phía bắc tới, nhận được tin này mấy vị phòng chín muốn nhảy lên reo hò.
…..
Quay ngược thời gian, đúng 18 giờ một chiếc xe việt dã cũng đi vào nhà chiêu đãi cục công an, ai có chút kiến thức chỉ nhìn biển số đều biết, người trong xe không tầm thường.
Kho súng ở hậu viện nhưng không đơn thuần là khó súng, cửa tầng 2 có đốc sát canh giữ, phàm người bị đốc sát đưa tới đây đều bị nhốt, viết kiểm điểm, nhẹ thì vài ngày được thả, nặng thì từ đây giao viện kiểm sát.
Lần này cục dùng tới 12 vị đốc sát, quy cách phải nói rất cao, canh giữ trên dưới, nhưng không ai dám ngăn xe vừa tới, đợi người ở trên xe xuống, đốc sát giật nảy mình, không ngờ người tới là sở trưởng Thôi Ngạn Đạt, xử trưởng Tần của ban bảo mật, điện thoại gọi lên người đứng đầu nhóm đốc sát rối rít xuống lầu kính lễ: “ Chào sở trưởng Thôi, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ.”
“ Chàng trai, trông có tinh thần lắm, tên là gì thế?” Thôi Ngạn Đạt quan tâm hỏi:
“ Trương Phàm, khoa trưởng ban đốc sát cục công an thành phố ạ.” Đốc sát Trương kích động kính lễ lần nữa:
“ Vậy khoa trưởng Trương, mở cho tôi cửa sau, gặp vị cảnh sát sa đọa kia, khuyên giải cậu ta thẳng thắn nhận sự khoan hồng được không?”
Đừng nói gặp, dù thả người cũng không ai dám nói gì, đốc sát Trương đưa tay: “ Mời sở trưởng.”
“ Cậu ta khai báo chưa?” Thôi Ngạn Đạt vừa đi vừa hỏi:
“ Y không nói gì ạ.”
“ Vậy có hối hận không, có khóc không?”
“ Không ạ.”
“ Phải có chút biểu hiện hối lỗi chứ?”
“ Không ạ.”
“ Ài, đảng ta mang phương trâm chữ bệnh cứu người, nhưng có những không thể thuần hóa ...” Sở trưởng Thôi có vẻ nuối tiếc lắm, trước khi vào phòng nói: “ Bảo mật, không được để người khác biết.”
“ Vâng.” Trương Phàm không biết kính lễ tới lần thứ mấy rồi, phải thôi, cơ hội được gặp lãnh đạo tối cao của hệ thống công an toàn tỉnh mấy ai có:
“ Tốt lắm, đóng cửa lại, thu hết di động của họ giao cho xử trưởng Tần, gồm của cậu.”
Trương Phàm còn chưa hiểu chuyện gì thì lái xe đóng cửa, vị xử trưởng Tần lạnh lùng đưa tay nói hai chữ “điện thoại”, hắn không muốn cũng chỉ đành giao di động ra.
Phòng sáng đèn, vị kia đang viết gì đó, không đúng, Thôi Ngạn Đạt tới gần mới phát hiện y đang giả vờ viết, thực chất ngủ gật, nhịn cười vỗ vai một cái.
Dư Tội giật mình tỉnh dậy, chưa biết gì, mở mồm ra đã chửi mắng: “ Đứng phá, lão tử đang khai báo, có muốn người ta khai không?”
Vừa quay đầu nhìn thấy Thôi Ngạn Đạt, tức thì đứng bật dậy như gắn lò xo: “ Chào sở trưởng Thôi.”
“ Phản xạ nhanh nhỉ, làm cảnh sát bao năm rồi?” Thôi Ngạn Đạt bật cười:
“ Ba năm ạ.”
“ Ừ, ngồi xuống không cần kính lễ, đại bộ phận người ra khỏi đây không làm được cảnh sát nữa rồi.”