Dư Tội cười ngượng, ngồi rất ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ đàng hoàng. Thôi Ngạn Đạt đánh giá chàng trai trẻ, cái gì chưa nói chứ, trong hoàn cảnh này mà ngủ gật được, phải nói đứt dây thần kinh rồi.
Hơn hai năm trước chàng trai này vào tù để tiếp cận tên trùm ma túy, chỉ cần người hiểu biết đều rõ một điều, ai qua nơi đó một lần mà ưỡn ngực ra được, coi như một lần trùng sinh.
Dù trùng sinh thành kẻ xấu, người này cũng là khác tinh của kẻ xấu.
Rốt cuộc chàng trai này là người thế nào đây, ông ta rất tò mò rất hứng thú: “ Cậu không định cầu xin tôi à?”
“ Đại bộ phận người chấp pháp đều có hành vi phạm pháp, tuyệt đại bộ phần vào tù không oan.”
“ Cậu nói thế cũng là biện giải cho bản thân.” Thôi Ngạn Đạt cười: “ Người chấp pháp trước tiên là phải tuân thủ luật pháp ...”
“ Sở trưởng Thôi.” Dư Tội ngắt lời: “ Có thể không nói những lời này được không, dù sao tôi sắp không phải là cảnh sát nữa rồi, mấy năm nghe mệt rồi, có ý nghĩa gì đâu ... Hơn nữa tôi muốn mở to mắt ra xem lần này kết quả chính nghĩa là gì.”
Ái chà, cá tính lắm, Thôi Ngạn Đạt không hề thấy phản cảm: “ Tôi hiểu ý cậu, được không thuyết giảng nữa, vì sao cậu tiếp nhận việc này? Nói thẳng nhé, tôi biết kế hoạch này, khi đó tôi hoài nghi liệu có ai cam tâm làm thế không, làm chuyện xấu thì dễ, rửa sạch thì khó lắm.”
“ Tôi không nghĩ nhiều như thế, vì vụ án liên quan tới cô gái tôi thích, tôi muốn làm sáng tỏ giúp cô ấy, mà thôi.” Dư Tội nói liên một hơi:” Động cơ ban đầu là thế, tôi không nghĩ nhiều, khi chấp hành mệnh lệnh, tôi thấy rất nhiều sơ hở, khi thu tiền bẩn chặn lại một phần là rất bình thường, đại đa số cảnh sát nghèo tới không nhà, không tiền lấy vợ, tôi chẳng thấy có gì phải áy náy … nhưng cùng với đi sâu vào vụ hán, tôi thay đổi một chút.”
“ Thay đổi thế nào?”
“ Tôi phẫn nộ, thứ phẫn nộ khiến người ta cắn chặt răng, tôi phẫn nộ vì đám bán ma túy hại người ta thành cái xác vô hồn, cũng hận người chúng ta không phân biệt thị phi, bao che cho chúng ... Rất nhiều việc khiến tôi muốn kích động giết người.” Dư Tội tuy nói lời kịch liệt song hai mắt như giếng sâu phẳng lặng:
“ Không sai, đây chính là ý nghĩa tồn tại của cảnh sát chúng ta.” Thôi Ngạn Đạt xúc động, lâu rồi ông không được nghe những lời nhiệt huyết thật lòng như vậy: “ Cậu luôn ở tuyến đầu, cho nên cậu hiểu làm cảnh sát thế nào hơn tôi, tôi luôn làm công việc văn phòng, nên tôi không hiểu, tôi chưa từng bắt kẻ xấu, tôi cũng không phân biệt được người tốt kẻ xấu, nhưng tôi biết chúng ta cần những cảnh sát như cậu, bởi thế trước nay tôi luôn đứng sau hỗ trợ mọi người ... Chỉ là, trả lời tôi một câu, tôi có thể tin được cậu không?”
“ Được!” Dư Tội khẳng định, ánh mắt kiên định:
“ Vì sao?”
“ Vì tiếp xúc với thứ dơ bẩn rồi, tôi càng trân trọng những thứ đẹp đẽ.”
“ Nói hay lắm.” Thôi Ngạn Đạt rút súng ra đặt lên bàn: “ Đây là khẩu súng của vị sở trưởng đầu tiên của hệ thống công an tỉnh ta, một khẩu K54 cũ, cậu biết kết cục của ông ấy không?”
“ Không biết ạ.”
“ Ông ấy bị đấu tố bức hại tới chết, đó là thời đại đập phá công kiểm pháp, không ai phải chịu trách nhiệm vì việc ấy ... Nhưng ông ta dù vào thời điểm đó cũng không rút súng bắn người bức hại mình, đây là khẩu súng lương thiện, nó chưa bao giờ nổ súng, chúng tôi đeo vẻn vẹn chỉ là một sự tượng trưng.” Thôi Ngạn Đạt lại hỏi: “ Nếu là cậu ở trường hợp đó, cậu sẽ làm gì?”
“ Tôi sẽ bóp cò không chút do dự.” Dư Tội không làm được người lương thiện, y không đứng yên nhìn người khác hại mình:
Thôi Ngạn Đạt gật đầu:“ Giữa lương thiện và chính nghĩa, tôi cũng sẽ lựa chọn như cậu, nhân từ không phải phong cách của cảnh sát, cảnh sát phải là người dám vọc tay sâu xuống bùn bẩn làm chuyện bẩn thỉu nhất để bảo vệ kẻ yếu thế, dám làm thì dám nhận, tôi tin cậu biết hậu quả phải nhận rồi, tôi không thể giúp cậu thoát tội, nhưng tôi cho cậu một cơ hội ... Xe ở dưới lầu, hành động sắp bắt đầu, cậu không muốn bỏ dở giữa chừng chứ?”
Dư Tội không trả lời, dắt súng vào hông, sải bước ra ngoài, đám đốc sát canh giữ chặt chẽ trên dưới đều sững sờ, không biết có nên ngăn hay không ... Lúc này xử trưởng Tấn gọi hết đốc sát vào phòng, rầm một cái đóng cửa lại, giam chung với lái xe làm nhiệm vụ giám thị, sợ trên người ai đó còn có công cụ thông tấn chưa giao ra.
Xử trưởng Tần ném cái túi cho Dư Tội, Dư Tội biết đó là đồ của mình, nhận lấy, kính lễ với hai lãnh đạo trên lầu, lên xe phóng đi như bay .
……. ……
“ Tập hợp!” Thao trường tổng đội đặc cảnh không một bóng người, Dư Tôi hô to hết cỡ, kinh động mấy con quạ trên cành cây:
À, có người, từ phía kho vũ khí chạy ra, nhóm người cuối cùng mặc trang phục đặc cảnh sẵn sàng đợi lệnh, chạy về phía xe, tốc độ rất nhanh, Dư Tội nhìn ra, Thử Tiêu phải bỏ được mười cân mỡ.
“ Chuyện gì thế, sao lại là cậu?”
“ Nhiệm vụ gì?”
“ Dư Nhi, cậu lái xe của ai thế?”
Bánh Đậu, Thử Tiêu, Gấu Chó, Tôn Tử biết bọn họ sẽ nhận nhiệm vụ cuối cùng, nhưng không ngờ người ra nhiệm vụ là Dư Tội, mặt ai nấy không tin.
“ Nhiệm vụ mang số hiệu 0913, toàn thể tập hợp.”
Nghe đúng số hiệu rồi, không ai dám chậm trễ, đồng loạt đứng nghiêm, báo số, mấy ngày qua huấn luyện cường hóa, hiệu quả tương đối tốt. Dư Tội nhìn ai nấy cầm tiểu liên, gài dao găm quân dụng, cùng trang phục ngụy trang, ánh mắt tinh thần, hắng giọng nói: “ Đây là nhiệm vụ đột nhập vào sào huyệt của tập đoàn bán ma túy, ở đâu, đối phương bao người, trang bị thế nào ... Lão tử đều không biết.”
Mấy anh em nhịn cười, trên đời có thứ lãnh đạo như vậy đấy, quen rồi.
“ Cấm cười, còn nhớ khi chúng ta vừa vào trường, chẳng biết cái quái gì, bọn ĐH thể dục, ĐH kỹ thuật đều tới bắt nạt đám sinh viên mới chúng ta, khi đó tôi tổ chức mười ba anh em chúng ta đánh lại chúng, trừ Gấu Chó ra thì ai cũng sợ, nhớ không?”
“ Nhớ.” Mọi người đồng thanh:
Đó là chuyện kiêu ngạo nhất của học viên khóa bọn họ, cuộc chiến do Dư Tội, Súc Sinh, Gấu Chó cầm đầu, rút thắt lưng từ trong trường đánh tới ngoài trường, đánh từ lớp thấp lên lớp cao, đánh từ đội ngũ vài người đánh cả đội ngũ mấy chục người, đánh một trận thành danh, đánh ra tình cảm anh em.
“ Còn nhớ là tốt, bất kể đối phương bao người, hôm nay chúng ta cũng lật cả ổ bọn chúng, nhìn lại mấy năm qua, chúng ta không làm được mấy việc hay, nhưng hôm nay chắc chắn là chuyện đúng, sau ngày hôm nay, không ai dám xem thường chúng ta nữa, trước kia chúng ta bị người ta quát đi gọi lại, sớm muộn không chết mệt thì cũng ấm ức mà chết ... Nhưng sau này, xử trưởng, sở trưởng thấy chúng ta cũng phải kính lễ ... Một câu thôi, không đi thì xéo.” Dư Tội rất hiểu tâm sự đám anh em, không phải không có nhiệt huyết mà bị áp ức tới không muốn có nữa, chôn trong lòng mọi người đều là tinh thần tuổi trẻ, không phục:
“ Sợ cái buồi, lão tử đợi ngày này lâu rồi.” Giống như đa phần trường hợp, Gấu Cho luôn là tên vỗ ngực xung phong trước nhất:” Hạ lệnh đi, Dư Nhi, cậu mà sợ thì lát nữa nấp sau lưng tôi.”
“ Chưa bao giờ chơi lớn như thế, sẽ đã lắm đây.” Tôn Nghệ xoa tay hưng phấn, làm lái xe tới mòn cả đít rồi, hắn khao khát có thay đổi:
“ Đừng nhìn tôi, tôi chưa bao giờ kéo chân anh em.” Bánh Đậu nhìn Thử Tiêu đầy hàm ý:
Thử Tiêu nổi cáu: “ Mỗi người 5 băng đạn, xếp hàng bắn, bao nhiêu người cũng chết … cơ mà nguy hiểm thật à?”
Bị cả đám trừng mắt nhìn, Thử Tiêu im ngay, không muốn theo cũng không được, nếu không sau này không ngẩng đầu lên được, đành vậy, lát xem tình hình rồi quyết.
“ Lên xe.” Dư Tội hất đầu:
Tôn Nghệ nhanh chóng lên ghế lái: “ Tiêu ca, nếu cậu hi sinh quang vinh, tôi ngủ với Tế Muội Tử giúp cậu, tôi còn là xử nam đấy.”
“ Dám có ý đồ đó, cẩn thận lão tử bắn sau lưng, mấy đứa có gì chưa nói thì nói hết đi, nhất là mật mã ngân hàng, người hưởng bảo hiểm, nhất định đừng quên tôi. Quy củ cũ, tôi ở phía sau áp trận cho các cậu.” Thử Tiêu lải nhải, cuối cùng bị Cẩu Hùng kéo lên xe:
Xe vọt qua cổng, đi vào bóng đêm đang buông xuống.
.........
Hôm nay dừng ở đây! Mình nhớ có phim cảnh sát gì đó hai tên hay hô "show time", rồi phim lời nói dối chân thật, Lão Thường có vẻ mê phim hành động hài.