Sân cục chống ma túy đã canh phòng nghiêm ngặt, trạm gác khắp nơi, khu văn phòng đèn sáng choang.
Toàn bộ ban chỉ huy như dây cung kéo căn, tiếng lách cách gõ bàn phim vang lên là âm điệu duy nhất. Cả thành viên tổ chi viện cũng phải khâm phục, mười lăm tiếng, 5 người tới từ thủ đô không ăn không ngủ chống đỡ toàn bộ hệ thống chỉ huy, ngay cả một lần đi vệ sinh cũng không có, sự tập trung đó, quyết tâm đó, quả không tầm thường.
Ba kẻ lộ mặt ở Thiểm Tây là Điền Thụ Thịnh, Lưu Đại Vệ, Quách Kiệt, đều từng ngồi tù.
Chừng 18 giờ, bọn chúng cùng kẻ nấp ở chỗ tối gặp nhau, vậy là Đậu Binh, Ngưu Chí Bằng, Trần Bưu cũng lọt vào tầm giám sát.
Chừng 19 giờ, Dương Thiết Thành liên hệ với người mua ở phương bắc, có ba người Trình Siêu, Tiết Văn Lý hoạt động ở một dải Bắc Kinh, còn trung gian là Ngô Bái Long bảo an của Đào Viên.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, mấy chiếc xe như bóng ma khi ẩn khi hiện trên đường, hội tụ trong dòng xe liên miên bất tuyệt.
Vạn Thụy Thăng lén lút đi ra ngoài, khẽ khép cửa lại, nhìn Lão Hứa dựa vào bên cửa, mỉm cười.
“ Cười cái gì?” Hứa Bình Thu tùy ý nói:
“ Cười gì phải báo cho lãnh đạo à?”
“ Đừng cười cợt với tôi, cảm giác bố trí của mấy vị của phòng số 9 thế nào?”
“ Kế hoạch tỉ mỉ, phân phối lực lượng hợp lý, tôi không bới móc được bất kỳ điều gì.” Vạn Thụy Thăng trả lời theo phong cách quen thuộc, đó là không để ai nắm thóp, có điều lần này bổ xung:” Nhưng tôi phát hiện một nghi vấn lớn.”
“ Là gì?”
“ Trước đó tôi luôn nghĩ Đào Viên đứng sau kinh doanh kinh doanh ma túy, nhưng giờ thì rõ ràng không phải. Lý luận thì kẻ phía sau và trước sân khấu phải càng tách bạch càng tốt, nhưng bây giờ tất cả đều dính dáng tới Ngụy Cẩm Trình. Ngô Bái Long là đội trưởng bảo an, bãi xe ngầm từng là nơi giao dịch ma túy, xưởng than là nơi chế tác, lại còn đứng tên Ngụy Cẩm Trình ... Có tên bán ma túy nào ngu thế không, cứ như chỉ sợ mọi thứ không dính dáng tới mình vậy.” Vạn Thụy Thăng thì thào:
“ Ha ha ha, Lão Vạn à, anh mà làm cục trưởng cục chống ma túy thì vụ này hỏng là cái chắc, đã bố trí bắt Ngụy Cẩm Trình mới phát hiện ra vấn đề.” Hứa Bình Thu lắc đầu:
Lão Vạn không phục: “ Nói không chừng là hắn, dù sao những manh mối này chúng ta tốn nhiều công phu mới mò ra … À phải, hắn chuẩn bị bán xưởng than.”
Hứa Bình Thu lại trả lời bằng một tràng cười, quen nhau quá lâu Vạn Thụy Thăng biết mình lại bị cười nhạo rồi, ông ta hạ thật thấp giọng: ” Tôi không hiểu điều tra phá án, song tôi hiểu ông, ông không tán thành hành động này chứ gì?”
“ Đương nhiên, quá nóng vội, bọn họ từ sau lần thất bại ở Quảng Châu thì trở nên quá khích, nên liên tiếp gặp bất lợi, nếu không bắt được chút hàng nào thì khó ăn nói với bên trên, cho nên giờ bất chấp, chuẩn bị tôm tép gì cũng vét.” Hứa Bình Thu vung tay làm điệu bộ tức cười:
“ Nhưng mà chắc là bắt được ít hàng chứ?”
“ Có thì sẽ có, nếu không thì ăn nói thế nào?”
“ Vậy ý anh là vẫn chưa tìm thấy nguồn ma túy, bỏ bao công sức như vậy, riêng báo cáo kiểm nghiệm đã dày cả thước rồi, không ở đó thì ở đâu?” Vạn Thụy Thăng nóng ruột, chuyện này ai chả muốn kết thúc sớm:
“ Cái đó thì làm sao tôi biết.”
“ Bắt được nghi phạm thì thế nào cũng lần ra chứ.”
“ Đừng mơ, không phải bỗng dưng mà Thẩm Gia Văn bị giết, cũng không phải vô cớ mà Dư Tội xảy ra chuyện đúng lúc hành động ... Ông không nghĩ tới à, chứng tỏ đói phương ngay từ đầu không tin Dư Tội, diễn kịch cho cậu ta xem mà thôi, thậm chí còn dẫn dắt tư duy của cậu ta, để cậu ta hướng chú ý vào mục tiêu sai. Số đạo cụ kia chưa biết chừng lại có hàng ... Nhưng so với nguồn thuốc phiện thì chút hàng đó là gì, chỉ là môi để nhử chúng ta ra mà thôi.” Hứa Bình Thu thở dài, không phải là bọn họ không có người đủ thông minh, nhưng không bị ràng buộc bởi tổ chức sơ cứng thì mờ mắt vì công lao, như ông cũng không phải có thể tùy tiện nói ra mấy câu này:
Vạn Thụy Thăng á khẩu, ông ta không hiểu nổi thứ phức tạp như thế.
“ Nghĩ cho kỹ đi, làm chính ủy tới làm ông thành thằng ngốc rồi. “
Một câu của Lão Hứa làm Vạn Thụy Thăng tức xì khói, định phản bác thì bên trong phòng có người hô "tiếp xúc rồi, khả năng sắp giao dịch", trong không gian tĩnh lặng nghe hết sức rõ ràng.
Hai người vội vào phòng, thời gian đã là 20 giờ đúng, Hứa Bình Thu mắt quét qua mười mấy màn hình, 4 địa điểm, 3 ở đường cao tốc, 1 ở đường quốc lộ, Hứa Bình Thu ngạc nhiên:” Chúng định giao dịch hai vụ cùng lúc sao?”
“ Không cần biết có mấy vụ, tất cả đều là vụ cuối, phong tỏa đường cao tốc, các tổ đột kích áp sát, chuẩn bị bắt giữ.” Lý Lỗi đấm hai tay vào nhau, hưng phấn nói:
……. …..
“ Kiểm tra vũ khí ... Đội hình 343, điểm hỏa lực khống chế khoang lái .... Lên.”
Một tổ đột kích 10 người nhảy ra khỏi xe, lấy tốc độ nước rút chạy về phía đang giao dịch hàng, có lẽ là do trời tối và tiếng xe nổ rầm rầm, đám buôn ma túy không phát hiện ra.
Uỵch, một bao ném vào xe tải.
Uỵch, lại một bao nữa, khách hàng Thiểm Tây không ngờ quen người rỡ hàng bên trên, rút dao quân dụng ra rạch thử một cục than, đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt rất khoan khoái: “ Hàng tốt, độ thuần rát cao.”
Lão Mã ở bên trên mắng: “ Chọc chọc cái chó gì, đến khi kiếm cho nữ nhân lại không chọc nổi.”
Lão Ngưu cười hăng hắc: “ Chọc vào nữ nhân làm sao có hứng bằng ... Mả mẹ ... Có người ...”
Khóe mắt vô tình nhìn thấy mấy bóng đen, hắn thất kinh hô lên, đặc cảnh đã tới rất gần, tiểu liên chĩa lên trời lia một tràng tạch tạch, quát:” Không được nhúc nhích.”
Dọa người ta như thế ai mà dám nhúc nhích, dưới xe thì lao xuống gầm xe, trên xe thì nhào xuống sàn, tên ở ghế lái phản ứng nhanh nhất rút súng bắn bừa ra ngoài, bị đặc cảnh xả một tràng, trên xe dùng tiếng Thiểm Tây chửi: “ Cho chết mẹ chúng mày.”
Một bóng đen ném ra, "uỳnh" một tiếng, hai đặc cảnh xông tới không kịp đề phòng ngã xuống.
Lúc này tên rỡ hàng cũng kịp hoàn hồn, vừa bắn súng vừa ném lựu đạn tự chế bừa bãi, đùng đoàng liên tục.
“ Báo cáo bộ chỉ huy, hỏa lực của đối phương quá mạnh, có 7 khẩu súng và cả lựu đạn tự chế ... Lặp lại, hỏa lực quá mạnh.” Một đặc cảnh tìm được chỗ nấp, vừa báo cáo vừa xả đạn:
“ Mả mẹ, đám này đâu ra mà hung thế?” Tên dưới bánh xe bắn khá chuẩn, trấn áp được hỏa lực của tiểu liên:
“ Ngưu ca ... Cảnh sát đấy, chúng ta xong rồi ....” Tên khác ném lựu đạn, nhưng vừa vung tay vai bị bắn xuyên, la hét: “ Đừng bắn, đừng bắn .... Đầu hàng ...”
"Đoàng!" Trong bóng tối một người nhắm vào đầu hắn, một phát chết luôn.
Tạch tạch tạch, một tràng đạn đổ về phía đó, trúng thùng xăng, một bóng đen lăn đi, tổ trưởng hô: “ Cẩn thận, đừng bắn thùng xăng ...”
Vừa dứt lời thì … Uỳnh! Lửa bắn cao mười mấy mét, bất kể là cảnh sát hay tội phạm đều tránh né, chớp mắt hiện trường giao dịch thành biển lửa:
Cùng lúc đó còi cảnh sát bốn phương tám hướng hú vang, xe cảnh sát đã bao vây.
Uỳnh! Tiếng nổ vang lên, màn hình cũng xè xè toàn ảnh nhiễu, xem ra thiết bị trên người đặc cảnh hỏng rồi.