Hứa Bình Thu nhắm mắt, biết đám người này hung hăng, nhưng không ngờ lại tới mức này, hình ảnh không còn, tiếng nổ vẫn vang lên không ngớt, e sẽ có thương vong.
Cảnh này sẽ vào lịch sử cảnh sát, Vạn Thụy Thăng rùng mình, không biết đã bao năm chưa thấy cảnh này, thực sự là đã đánh giá quá thấp bọn chúng rồi.
“ Cứu hỏa, mau mau cứu hỏa, không để chứng cứ mất hết.”
“ Chú ý an toàn, phải có ưu thế tuyệt đôi, uy hiếp chúng bỏ vũ khí.”
“ Các tổ đột kích hiện trường, không được có thương vong về người.”
“ Phải bảo vệ chứng cứ.”
Lý Lỗi có chút mất bình tĩnh, phát mệnh lệnh cứ như tự lẩm bảm, không có tính chuẩn xác, làm cảnh sát viên do dự.
“ Để tôi.” Hứa Bình Thu không đứng yên nhìn nữa, trực tiếp cầm lấy bộ đàm, ra lệnh: “ Tất cả các nhân viên tham gia vụ án chú ý, hiện giờ tôi ra lệnh cho mọi người, không cần cố kỵ bất kỳ điều gì, kẻ nào ngoan cố chống cự giết tại chỗ, không cho tên nào thoát.”
Cả phòng lạnh sống lưng nhìn ông ta, dù là đặc cảnh chăng nữa thì nổ súng bắn người vẫn có cố kỵ, đa phần uy hiếp, cố gắng bắt sống, chẳng có vị chỉ huy nào dám nói ra câu "cứ giết tại chỗ".
Trừ ác phải tận gốc.
Đó mới là lựa chọn thích hợp nhất, dù là bị chửi rủa cả đời
Hỏa lực của đặc cạnh tức thì trở nên mãnh liệt ...
Km số 37 đường quốc lộ, thùng xăng bị nổ còn chưa tắt lửa, mấy chục xe cảnh sát bao vây hiện trường còn có ba tên ngoan cố chống cự, mặt đầy bụi than và máu, một tên tội phạm ngực đeo lựu đạn lờ đờ tỉnh dậy từ vụ nổ, nhìn một cái, tức thì tuyệt vọng.
Không như hắn tưởng tượng là có thể nhân lúc hỗn loạn để bỏ trốn, bị bao vây rồi, hết rồi.
Aaaaaa ... Hắn nhảy lên, tay cầm một quả lựu đạn, ý đồ lần nữa gây hỗn loạn để bỏ trốn.
Đoàng ... Súng bắn tỉa ra tay, hắn như bị thình lình tước đoạt tính mạng, mắt đờ ra, người ngã "uỵch" xuống đống hỗn loạn.
“ Các người đã bị bao vây ... Hạ vũ khí, lập tức đầu hàng.”
Chỉ huy hiện trường rống lên, cùng lúc tiếng hô là tiểu liên bắn đồng loạt, bọn tội phạm ở chỗ nấp không ngóc đầu lên được, ném súng ra: “ Đầu hàng, đầu hàng, đừng bắn.”
“ Lên.”
Đặc cảnh nhanh chóng tiếp cận, khống chế hiện trường, lát sau báo cáo, bắn chết 5 tên, bắt sống hai tên, đã xác nhận có lượng lớn ma túy dấu trong than.
Khi tiếng nổ vang lên, Điền Thụ Thịnh bên mua, Lý Đông Phương bên bán đồng loạt rút súng, chĩa vào đầu đối phương.
“ Con mẹ nó, định chơi bẩn à, hôm nay nổ cho mày rụng hết răng.” Điền Thụ Thịnh nghiến răng rít lên:
“ Mẹ mày, ngày đầu hay sao, muốn ăn thì ăn lâu rồi.” Lý Đông Dương không chịu kém cạnh:
Tựa hồ không giống, bên mua và bán là quan hệ môi hở răng lạnh, không phải là vạn bất đắc dĩ thì ai muốn giở trò, Điền Thụ Thịnh rút điện thoại, nhưng lúc này sao còn gọi được, Lý Đông Dương cũng không thể liên hệ.
“ Có ma à?” Phía Thiểm Tây phẫn nộ:” Nếu xảy ra chuyện, mày phải giải thích với tao, không được mang tiền đi.”
“ Đầu lão tử cược vào đây, còn bận tâm tới tí tiền đó à?” Lý Đông Dương quát về phía cửa sổ, đi qua lề đường, chuẩn bị rời đường cao tốc:
Thế nhưng lúc này đột nhiên thấy bóng người thấp thoáng, sợ có mấy chục, hắn chợt nhớ, nãy giờ không có xe qua lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Đồng loạt mười mấy đen pin chiếu tới, Lý Đông Dương không suy nghĩ, đoàng đoàng đoàng ba phát, lao khỏi xe, vừa bắn vừa chạy, sau đó chỉ một tiếng "đoàng", hắn như con thú trúng đạn, ngã lăn xuống đường vẫn cố lết về phía trước, tuyệt vọng rồi, đối diện hắn không biết bao nhiêu không súng chĩa tới.
Đám Thiểm Tây ở trong xe bắn trả một tràng, lập tức bị tiểu liên ập tới như mưa sa bão táp, đầu ù đi, khi tiếng đạn lắng xuống thì người anh em Quách Tử đã máu me đầm đìa.
Trên xe có lựu đạn, tên còn lại lấy dũng khí quát:” Đừng ép lão tử chết chung với các ngươi.”
Tách ... Không nổ.
Chỉ chậm tích tắc, cửa xe bị giật tung, đặc cảnh kéo hắn ra ngoài, Điền Thụ Thịnh vẫn kêu khóc:” Con mẹ nó, thứ hàng giả hại chết lão tử rồi ... Thần của tôi, lần này đi gặp ngài rồi.”
Cùng lúc đó, lực lượng cảnh sát Đại Nguyên cũng hành động, 250 cảnh sát xông thẳng vào dinh thự Đào Viên, đám nam nam nữ nữ được một phen chó chạy gà bay, đi đưa đi hơn 80 người, người tin tức nhạy bén nghe ngóng khắp nơi vấn đề của Đào Viên.
Có điều khả năng ít người biết một bố trí hành bí mật ở nhà Ngụy Cẩm Trình, chính thức tiền hành giam giữ hình sự với hắn.
“ Đợi chút anh cảnh sát.” Ngụy Cẩm Trình không bị còng, đối diện với bốn cảnh sát vẫn trấn định như không, quay dang dỗ dành vợ đang sợ hãi:” Đừng nói cho cha ... Không sao đâu, có kẻ hãm hại anh, anh sẽ ra nhanh thôi.”
“ Vâng.” Người vợ gật đầu, tới ôm chồng một cái:
Sau đó vị phú hào kín tiếng này mặc áo vest, thắt cà vạt, như chuẩn bị đi dự tiệc, bảo với cảnh sát: “ Đi thôi, mong các vị không nên kinh động tới láng giềng.”
Khí độ này làm cảnh sát bắt người cũng phải phục, lặng lẽ tháp tùng hắn xuống xe, Ngụy Cẩm Trình ngồi trên xe nhìn gương chiếu hậu thấy vợ mặc áo ngủ chạy ra cổng tiễn hắn ... Hắn không sợ, còn có cảm giác hạnh phúc.
“ Đây là một âm mưu, có kẻ mưu đồ tài sản của tôi, thật đấy anh cảnh sát, anh thấy tôi cần dính tới ma túy không ... Mỗi khoàn tiền của thôi đều có thể giải thích rõ ràng ...”
Có điều giải thích vô ích, cảnh sát cứ như không hiểu hắn đang nói cái gì, thực tế là họ thực sự là chẳng hiểu xảy ra chuyện gì.
20 giờ, Ngụy Cẩm Trình bị đưa đi, ngay lập tức trên internet lan truyền câu chuyện, dinh thự Đào Viên dính líu tới ma túy, chủ sở hữu bị bắt, không chỉ có lời lẽ hùng hồn, còn có hình ảnh xác thực.
Dinh thự Đào Viên bị đóng cửa tra xét.
Xưởng rửa chọn than bị đóng cửa tra xét.
Ngụy Cẩm Trình bị bắt giữ.
Tựa hồ như sấm sét, nhanh như gió mạnh quét lá.
Trong phòng chỉ huy, Hứa Bình Thu bĩu môi, hành động này tổ chức quá gấp gáp, cứ xông lên bắt, mà mỗi điểm giao dịch chỉ có một hai tổ đặc cảnh, chúng mà phản ứng nhanh một cái là phiền.
Chứ không à, trên màn hình điểm giao dịch km 39, đám người Dương Thiết Thành bị bao vây, chỗ này không có gì bất ngờ, trên xe thu được một bao ma túy, không vũ khí, còn hiện trường giao tiền không xa xe chưa tắt máy, thấy tình thế bất ổn là vọt đi ngay, bỏ lại đặc cảnh phía sau.
Khẽ buông tiếng thở dài, Vạn Thụy Thăng nghe thấy ghé tai hỏi:” Lãnh đạo có vẻ không hài lòng?”
“ Kém cỏi, chiến thuật biến người của thế hệ trước, người thủ đô chưa thấy thổ phỉ hung dữ thế nào.” Hứa Bình Thu lẩm bẩm:
“ May chưa thành sự cố.”
“ Bằng vào trình độ này, bọn họ muốn gây sự cố lớn cũng không thể.”
Chuyên viên bảo mật nghe thấy, liếc mắt khó chịu, song hắn bị cảnh tượng trên màn hình thu hút, không rảnh chú ý.
Ba phút ... Năm phút ... Xe xông qua ba chốt chặn, Lý Lỗi nóng ruột, ăn nói không giữ gì nữa:” Thực địa chỉ biết ăn thôi à, một cái xe cũng không cản nổi.”
“ Lái xe là Trình Siêu, tham gia thi đấu xe địa hình toàn quốc, kỹ thuật hạng nhất.” Cảnh sát viên báo:
“ Thông báo lối ra, chặn đứng.”
Đã nhìn thấy cảnh tượng lối ra, toàn bộ trạm thu phí tám làn đường hai chiều xếp vài hàng cảnh sát, đâm vào cũng không thoát.
“ Điều một tố ra chặn ở đoạn thẳng giữ cao tốc và quốc lộ 9.” Hứa Bình Thu thình lình nói vào:
“ Cái gì, chia quân à?” Lý Lỗi bị chen ngang chỉ huy, bực ra mặt:
“ Tin tôi đi, chúng sẽ không đâm vào vòng vây anh bố trí đâu.”
Lý Lỗi vừa hừ một tiếng thì cảnh sát viên đã hô:” Hắn đã xông ra khỏi mặt đường.”
Lý Lỗi bẽ mặt hô:” Mau ... Chặn đường số 9.”
....
Bác nào đọc Hương Sắc KT rồi sẽ biết cái vùng này chính là quê hương của đám thổ phỉ.