Chiếc xe tải lớn cách trạm thu phí 10 km dũng mãnh xông qua hàng rào, uỳnh một phát, xe biến mất, đặc cảnh theo sau sửng sốt. Không phải tự sát, mà dưới đó là cái dốc, xe trượt nhanh, dưới là đường quốc lộ.
Xe truy đuổi dừng lại, đặc cảnh cầm bộ đàm báo cáo: “ Nghi phạm rời đường cao tốc .... Tổ nào gần đường quốc lộ mau chặn lại.”
Trạm thu phí rối rít hú còi chia nhau ra truy đuổi.
“ Con mẹ nó, liều thôi.” Lái xe đáp xuống mặt đường, nhưng không đi được bao xe bị cảnh sát đuổi tới, liên tục luồn lách qua địa hình phức tạp mà không cắt đuôi được:
“ Anh … drừng dừng dừng ...” Người cùng xe đã sợ ướt quần, nếu được chọn cách chết, hắn không muốn chết vì sợ:
Brừm ... Xe rồ ga, muốn xông vào tường người ngăn đường.
“ Nổ súng.”
Hơn ba mươi khẩu tiểu liên tạch tạch tạch bắn vào xe, bánh xe, nắp xe, kính xe ... Cuối cùng cách tường người mười mấy mét lệch hướng, lao khỏi lề đường … Uỳnh một tiếng, đỗ xuống đất.
Vài phút sau sơ bộ báo cáo, Trình Siêu bị bắn chết tại chỗ, khám xét trên xe có 1 kg ma túy đá.
Ở hiện trường bắt giữ đầu tiên lửa được dập tắt, cảnh sát tìm ra trong đống than mấy chục thứ, chính là polyurethane làm lạnh thành hình thù bất quy tắc, bề ngoài trông không khác gì than, nhưng rất mềm, phá ra là Ketamin độ thuần cao, đây chính là thứ điều chế ra đại bộ phận ma túy mới.
“ ... Hiện giờ đã tìm ra được 37 khối, mỗi khối chừng 1 kg, theo thẩm vấn đột kích, chúng giao 300 kg, một phần bị lửa thiêu hủy ...”
“ Tốt, các đồng chí vất vả rồi, tôi đợi mọi người khải hoàn trở về.”
Không khí trong phòng chỉ huy thả lỏng, cuộc truy bắt này đã kết thúc viên mãn,
Lý Lỗi vừa dứt lời, các cảnh sát viên vỗ tay hướng về phía các chỉ huy chúc mừng, tâm tình Lý Lỗi cực tốt, luôn miệng cảm tạ mọi người, sau đó đi về phía Hứa Bình Thu, đưa tay ra: “ Phó sở Hứa, chuyện hôm nay phải cám ơn anh, vào thời khắc quan trọng, sự dứt khoát của anh đáng để chúng tôi học tập ...”
Hứa Bình Thu không nhúc nhích, không đưa tay ra, liếc Lý Lỗi một cái, rít hơi thuốc sâu.
Tay Lý Lỗi cứng lại giữa không trung, rụt lại cũng không được, nóng rát mặt, tiếng vỗ tay lắng xuống một cách đột ngột, ai nấy không hiểu chuyện gì.
Hứa Bình Thu phá ra một làn khói: “ Khoan ăn mừng, tôi hỏi anh, nguồn ma túy đâu?”
“ Trong xưởng than ...”
“ Đợi xem, có rồi ăn mừng vẫn chưa muộn.”
Cảnh sát phụ trách liên lạc dùng bộ đàm hỏi nhỏ, hình ảnh thay đổi, nhân viên hiện trường ở xương than báo cáo, không phát hiện điều gì bất thường.
Sai sao, Lý Lỗi lúng túng, sao lại thế được.
“ Lý Đông Dương, Dương Thiết Thành cũng với hai phía mua hàng, và bảo an của Đào Viên, đều là thứ tôm tép đầy đường ... Tôi lại hỏi anh, những nghi phạm hàng đầu đâu? Ai thao túng, đừng trả lời với tôi là Ngụy Cẩm Trình, không phải là hắn.”
“ Chuyện này, đợi thẩm vấn mới rõ ...” Lý Lỗi gượng gạo:
“ Không bao lâu nữa vụ án này sẽ truyền đi khắp nơi, hành động hôm nay ầm ĩ như thế, không cách nào che dấu được đâu, anh nghĩ bọn chúng ngồi yên đợi anh tới bắt à?” Hứa Bình Thu ép tới:
Người phòng số 9 toàn bộ nghẹn lại, ai nấy tức giận, bắt được vụ án buôn bán ma túy lớn như thế, sao trong mắt ông già này như bọn họ làm sai việc gì.
“ Ý phó sở Hứa là gì?” Dương Chính cố nén giận hỏi:
“ Có qua không có lại sao thành lễ, chúng tôi cũng muốn biểu diễn để thêu hoa trên gấm cho phòng số 9, thế nào?” Hứa Bình Thu đứng dậy: “ Tôi tham lắm, mấy trăm cân ma túy chỉ như cọng lông thôi ... Có hứng thú không? Chẳng những nguồn ma túy, cả vụ án lộ bí mật cũng hai năm rõ mười.”
“ Thế thì tốt quá.” Lý Lỗi hết hồn:
“ Được mời các đồng chí phòng số 9 ngồi ... Nhường hệ thống chỉ huy cho người của chúng tôi thao tác.”
Lý Mân nhịn lâu rồi, vừa nghe một cái là uỳnh uỵch chạy tới, gọi theo Tiêu Mộng Kỳ, Tào Á Kiệt, Du Phong, Trương Vi Vi, nhanh chóng thay thế người phóng số 9, nhanh chóng điều chính thiết bị.
“ Cắt đứt toàn bộ thông tấn.”
Hứa Bình Thu hạ lệnh, toàn bộ màn hình biến thành màu đen, hệ thống khởi động lại, người TW nhìn nhau không hiểu gì, chỉ có chuyên viên chống lộ bí mật rõ, chiêu này là phòng bị họ lộ bí mật, lòng bực bội, đám người địa phương này thật to gan, dám nghi ngờ bọn họ.
“ Số hiệu nhiệm vụ 0913, xác nhận thân phận đi.”
“ Gai độc số 1 nghe rõ.”
“ Gai độc số 2 nghe rõ.”
.... ....
- Gai độc số 5 nghe rõ.
Mấy giọng nói này người tổ chi viện đều biết rõ, Tiêu Mộng Kỳ vui mừng ra mặt.
“ Gai độc số 1 báo cáo tình huống.”
“ Chúng tôi tìm được sào huyệt của chúng, đang thử đột nhập.”
Hứa Bình Thu nghe rõ giọng Dư Tội, hưng phấn trực tiếp nhận bộ đàm: “ Xác nhận chứ?”
“ Mũi chó không nói dối, ít nhất đám người đó ở đây, tình hình không rõ, chúng tôi có ít người, không dám tấn công.” Dư Tội báo cáo:
Đã định vị xong, Lý Mân ra hiệu thời gian chi viện, Hứa Bình Thu hạ lệnh: “ Nếu có thể xác nhận, bấp chấp mọi giá cũng phải giữ chúng 10 phút.”
“ Vâng.”
Sau tiếng đáp ngắn gọn, liên lạc bị ngắt.
Toàn bộ mọi người trong phòng sững sờ, đến ngay cả Sử Thanh Hoài, Vạn Thụy Thăng đều không biết rằng Hứa Bình Thu còn có một chiêu như thế, bọn họ nghe ra ai đang chỉ huy hiện trường, người đó không phải bị bắt giam rồi sao.
“ ... Mọi người không cần kinh ngạc, kế hoạch hành động Gai Độc đã được sở tỉnh phê duyệt, thực thi một tháng rồi, giờ là lúc thu hoạch ... Tôi nói khái quát một câu, đã bắt đầu từ lúc Đỗ Lập Tài giết Thẩm Gia Văn, vở kịch diễn từ Quảng Châu tới Đại Nguyên, xảy ra rất nhiều vở kịch, bao gồm cả cảnh sát bẩn xôn xao gần đây, thậm chí cả hành động ngày hôm nay cũng là một phần vở kịch ... Các vị ở đây làm diễn viên miễn phí một hồi ...” Hứa Bình Thu thong thả lấy điếu thuốc ra hút, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt ngạc nhiên, tác giận, kỳ vọng:
Lý Lỗi nghe ra, tựa hồ Hứa Bình Thu nói, có người cố tình diễn hai vở kịch "bán ma túy", chẳng lẽ là vì để di chuyển nơi sản xuất? Dùng tận mấy trăm kg "đạo cụ", còn mất nhiều người như vậy, liệu có tin nổi không?
Cả phòng im lặng, không ai dám tin
12 tiếng trước, tiểu khu Nam Trại, bốn người bắt cóc hai người chùm đầu lên xe.
Kẻ cuối cùng đóng cửa lại là Mã Thước, hắn thò đầu nhìn quanh, trừ một ông già dậy sớm tập thể dục thì không có ai, tiểu khu gần đường quốc lộ, sau lưng là công viên Rừng Ngập Nước, tỉ lệ vào ở rất thấp, vừa vặn cung cấp địa điểm tốt để nổ súng, đưa người đi.
Xe đi về phía thành phố, vòng vèo vài lượt, thậm chí dừng ở phụ cận quảng trường, lại đi tới gần sân chơi, xác định không ai theo dõi mới đi tới địa điểm, đó là nhà xưởng lớn, xe đi vào, cửa cuốn cao mấy mét hạ xuống, bên xe có hai thùng container lớn.
Bốn tiếng trước, Mã Thước xem đồng hồ, gọi vào một số điện thoại, an bài:” Có thể xuất phát rồi, thời gian giao dịch sau 8 giờ, đừng gọi cho tôi nữa.”
Nói chưa tới 10 giây hắn đã cắt đứt liên lạc, ném di động xuống đất, dẫm vài cái, sau đó sốt ruột nhìn hai cái container, kế hoạch đã chuẩn bị hai tháng, thứ muốn chuyển đi ở nơi này.
Hôm nay có đi được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào hiệu quả của số mồi nhử kia, bố trí cả tháng trời, tất cả diễn ra hết sức trôi chảy, không có một sai sót nào, nhưng tới thời khắc quyết định Mã Thước không khỏi lo lắng, hút thuốc liên hồi, chỉ là nhìn lên thấy vị kia hết sức bình tĩnh, lòng yên tâm phần nào, không ai hiểu rõ tình hình hơn vị đó, chắc là ổn thôi.