Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 836 - Q7 - Chương 064: Gai Độc Hành Động. (2)

Q7 - Chương 064: Gai Độc hành động. (2) Q7 - Chương 064: Gai Độc hành động. (2)

Ba tiếng trước, 17 giờ, Mã Bằng lờ đờ từ hôn mê tỉnh lại, thấy toàn thân lạnh băng, mơ hồ nghe thấy có người quát tháo gì đó, hắn mở mắt ra liền giật mình, một khuôn mặt hung dữ đang mỉm cười nhìn hắn.

“ Là mày? Tống Đại Quân?” Mã Bằng chống người dậy, tay phải bị đạn bắn xuyên, máu đã ngưng kết, máu bốc lên tăng thêm sức mạnh, hắn ngồi thẳng dậy, đây chính là người làm hắn từ cảnh sát thành đặc vụ:

Người đó nhe hàm răng vàng khè: “ Trí nhớ tốt lắm, mày mà quên tao thì con mẹ nó chán lắm, à, giờ tao là Tống Lão Quải.”

“ Lão Quái chính là mày?” Mã Bằng mở to mắt, Lão Quải là thằng què, ai cũng nghĩ đó là biệt danh của Thân Quân Hành:

“ Đúng, cảnh sát Mã, có phải giờ hối hận lắm không, năm xưa mày đánh gãy chân tao, ép tao khai ... Con mẹ mày chứ, mày cũng có ngày hôm nay.” Tống Lão Quải tập tễnh đứng dậy, ngạo nghễ nhìn Mã Bằng tát một phát:

Mã Bằng cười ha hả: “ Sớm biết vậy tao đã đánh gãy cả 3 cái chân của mày cho rồi ... Ha ha ha, Tống Đại Quân, mày mất một chân mà chả tiến bộ gì cả, lần này thì mày mất mạng.”

“ Có gan lắm ... Rất có gan đấy ...” Tổng Đại Quân không nhìn thấy đối phương sợ hãi, cầu xin, hối hận, làm hận thù trong lòng hắn càng lớn, đi nhặt ở góc tường cầm cái cờ lê lớn: “ Mất một đền một, cảnh sát Mã, gọi cha đi, hôm nay cha cho mày đi thống khoái.”

Chân bị buộc vào tảng xi măng, Mã Bằng mắt trợn trừng: “ Cháu trai ơi, ông nội mày mà kêu đau thì làm con mày.”

“ Giỏi lắm, tao không tin mày không biết đau.” Thằng Què mắt đỏ ngầu, vận hết sức vung cáo cờ lê dài cả mét đập xuống:

Rắc ... Tiếng xương gãy giòn tan, nghe hết sức rợn người.

Không kêu, Mã Bằng đau tới mặt méo mó, gân xanh đầy trán, mồ hôi lấm tấm, cắn chặt răng, khóe môi rỉ máu ... Đau tới xỉu đi, nhưng hắn không kêu.

Keng, Tống Đại Quân sợ hãi rơi cái cờ lên, hắn không tin có kẻ ngoan cường tới độ đó, lảo đảo lùi lại cho tới khi một cánh tay đỡ lấy.

Mã Thước đứng xem nãy giờ, nói: “ Thằng này khá lắm, là hảo hán, tôi cũng thiếu chút nữa thua trong tay hắn ... Lát cho hắn đi nhanh gọn.”

Thời gian 20 giờ 30 phút.

Đây là thời gian được khống chế một cách chặt chẽ, đúng 20 giờ giao dịch, cảnh sát sẽ phải tốn chút thời gian khống chế hai bên mua bán, khi khôi phục lại trật tự là lúc tất cả thả lỏng, thời điểm ung dung rời đi.

Còn khách hàng và chân rết phía dưới thì ai mà bận tâm, đi vào con đường này thì không thể trách ai.

Hai tiếng trước, Dư Tội dẫn phân đội Gai Độc tới tiểu khu Nam Trại tụ họp với Thiệu Soái và Lạc Gia Long.

Tìm kiếm bắt đầu từ nơi này, hai chiếc xe đi theo chó nghiệp vụ, hai cảnh sát mất tích và bọn bán ma túy đều là cao thủ cắt dấu vết, mọi thiết bị giám sát đều vô hiệu, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất này.

Từ đường Tân Lan tới đường Đại Đồng, cho tới đường Hằng Sơn, cho tới tận bến xe phía bắc, đi nửa vòng tròn.

Bánh Đậu bị hại khổ, đạp xe đạp đi theo chó "Thử Tiêu", thở hổn hển, mà chó thì người khác không chỉ huy được, thấy lại quay về đường Tân Hà, hắn hỏi người trong xe:” Có, có đúng không, sao đi vòng vo …”

“ Không sai được đâu.” Dư Tội bám vào cửa sổ hét, sau đó nhìn Thiệu Soái:

Thiệu Soái khẳng định:” Đây là thứ xúc tác cho phản ứng hóa học, chỉ cần bôi lên người nhiều ngày không mất mùi, động vật rất nhạy, kể cả tắm rửa cũng không đi mà phải dùng hóa chất rửa.”

Mấy người kia nhao nhao hỏi, Thử Tiêu há mồm nhìn Dư Tội: “ Thôi không cần hỏi, chắc chắn là thứ chó má này tính kế bọn chúng.”

“ Đừng nghĩ xấu cho tôi thế, tôi thực sự không biết, chẳng qua đề phòng thôi, tôi căn bản là không hoàn toàn tin lời họ. Nếu cả hai người đó đều có vấn đề thì sao, hơn nữa họ đều là tội phạm bị truy nã gắt gao, lỡ có sự cố gì thì tôi phải có cách tìm ra họ chứ?” Dư Tội nhún vai:

Cũng phải, trong trường hợp đó làm sao có thể tin được, mọi người đều không nói nưa.

Lại đi thêm nửa tiếng nữa, đến đường Triêu Dương, thông tới đường cao tốc, đi thêm nữa là rời khỏi thành phố rồi, Dư Tội xem di động, trong đó có lượng lớn thông tin tổ chi viện cung cấp, đột nhiên chửi bậy: “ Đệch mợ, nếu thực sự là nơi này thì chúng ta làm bọn ngốc hai năm.”

Rất nhanh được chứng thực, tới điểm giao cắt đường Tông Khẩu và Triêu Dương, "Thử Tiêu" dừng lại.

Phía trước là tấm biển " Xưởng chế thuốc thứ hai Đại Nguyên", tường bao cao lớn, cửa sắt đóng im ỉm, chỉ thấy được từng hàng nhà kho dài.

Thử Tiêu sủa mấy tiếng được Bánh Đậu vỗ về dẫn về, đám anh em sau một hồi trố mắt dậm chân thì chui vào lùm cây xanh hóa bên đường thương lượng.

Lúc này mệnh lệnh Lão Hứa đã tới, Tôn Nghệ giỏng tai nghe ngóng:” Chúng sắp đi, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe tải.”

“ Lạc Đà, thả vũ khí bí mật của anh ra ... Nhanh nhanh, thả hết.” Dư Tội gọi vào bộ đàm:

Chớp mắt năm chiếc xe đồ chơi phóng vèo vèo về phía xưởng.

“ Có được không thế Lão Lạc?” Thiệu Soái không yên tâm:

Trừ mấy lần theo Dư Tội làm bậy ra thì Lạc Gia Long chưa từng ra thực địa, hơn nữa lần này còn được ứng dụng sở trường của mình nên hết sức hưng phấn: “ Chỉ cần chúng có chút tò mò là được, chỉ cần chụp ảnh thôi mà, quá dễ ... Đảm bảo người ta nhận điện thoại.”

Vừa nói vừa nhìn màn hình, điều khiển 5 chiếc xe xếp thành hàng chạy qua cửa cuốn đang từ từ kéo lên.

“ He he he, cách này tôi mới dùng một lần khi theo đuổi bạn gái tôi, trực tiếp lấy luôn trái tim cô ấy.” Lạc Gia Long cực kỳ đắc ý, bạn gái hắn mê game, cô thiên kim tiểu thư nhận hoa hoa hồng gắn trên xe thì chết đứ đừ luôn:

Vào rồi, cả đám cười toét, đúng là có mấy khuôn mặt tò mò đang nhìn, trong đó còn có Mã Thước.

Lúc này bộ chỉ huy tiếp nhận tin tức, lệnh tổng động viên đưa ra tức thì, Hứa Bình Thu hô:” Bọn tiểu tử thối, làm tốt lắm ... Về cho làm đội trưởng.”

Trên màn hình của bộ chỉ huy đã thấy hai chiếc container, mấy khuôn mặt bị những chiếc xe đồ chơi làm giật mình.

Mã Thước, Tống Đại Quân, Mao Phát Minh, Bì Thông Thông, Ngưu Triêu Dương ... Chương trình nhận diện khuôn mặt nhanh chóng đưa ra màn hình hồ sơ của chúng, nào là gây thương tích, bàn ma túy, sử dụng súng trái phép, trộm cắp, tội gì cũng có.

Lúc này có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại, từ trên ciếc xe đồ chơi phát ra, đối phương sợ tới không dám nhận điện thoại.

Hứa Bình Thu lòng liên tục lẩm bẩm, nhanh lên, nhanh lên ... Nhưng thời gian trôi qua thực sự là quá chậm ...

“ Xưởng chế thuốc số 2 là xí nghiệp quốc doanh cơ mà.” Lý Lỗi xem tài liệu kinh ngạc:

Cho dù không tin thì cũng không cách nào giải thích được vì sao nghi phạm trọng yếu đã mất tích lại xuất hiện ở nơi này.

“ Nó đã được cho bao thầu rồi, tới nay là 20 tháng ... Tức là chừng nửa năm sau đại án ma túy ba năm trước.” Tiêu Mộng Kỳ nhắc nhở, manh mối làm rõ rồi:

“ Phó sở Hứa, nhất định phải ngăn được, họ có mấy người thôi, mà đối phương đều có vũ khí.” Lý Lỗi cuống lên, lo lắng tiểu tổ Gai Độc không đủ hỏa lực áp chế đối phương:

“ Bọn họ tuy ít người, nhưng sức phá hoại thì ngang với cả một đội quân.” Hứa Bình Thu nói như thế, ông nhớ chuyện đám sâu hại làm ở Quảng Châu cho tới giờ, xem ra mình vẫn đúng chứ:

Năm chiếc xe đồ chơi hú còi cảnh sát xông vào làm đám thổ phỉ giật bắn mình, Bì Thông Thông đang định lên xe trượt tay suýt ngã, Tống Lão Quải đang dọn hành lý sợ hãi quỳ sụp xuống đất, Mã Bằng cười ha hả.

Sợ chứ, chuyện lớn thế này ai mà không sợ, một bước thiên đường một bước địa ngục, Mã Thước rút súng ra hiệu cửa cuốn dừng lại, hắn nhìn quanh, nơi này hẻo lánh, xe qua lại ít, nghe nửa ngày không giống bị bao vây.

Bình Luận (0)
Comment