Đột nhiên tiếng chuông điện thoại làm hắn suýt nổ súng, dẫm nát luôn cái xe đó, nhưng chuông điện thoại vẫn kêu, ngồi xuống, thì ra trong xe buộc chiếc di động nhỏ, ba chữ nhấp nháy cùng tiếng chuông.
Nhận điện thoại ... Nhận điện thoại.
Mã Thước ra hiệu cho hai tên lên xe, chạy nhanh ra ngoài nhìn tình hình, sau đó mới nhắc điện thoại, nói nhỏ:” A lô.”
Tôi đây.
Giọng nói vô cùng quen thuộc, Mã Thước kinh ngạc:” Phó cục Dư, anh lợi hại lắm, muốn tiền hay muốn mạng chúng tôi?”
“ Tạm thời không muốn gì hết, bảo Đỗ Lập Tài nhận điện thoại.”
“ Đỗ Lập Tài là ai? À, có phải là tên cảnh sát giết người bỏ trốn không, liên quan gì tới chúng tôi?” Mã Thước không hiểu:
“ Mã Thước, mày chỉ chơi được trò đấm đá thôi, chơi trí tuệ với người khác thì khác nào tự sỉ nhục bản thân, Đỗ Lập Tài là người của bọn mày mà, nếu không sao tao tìm tới đây được, mau bảo hắn nhận điện thoại đi.” Dư Tội quát:
Mã Thước tim đập thình thịch, từ từ quay đầu nhìn về chiếc việt dã, cửa kính hạ xuống, người trong xe bình tĩnh nhìn hắn ... Chớp mắt hắn có cách:” Đỗ Lập Tài chết rồi, đang đợi mày dọn xác đấy, nếu muốn gặp cảnh sát Mã thì tao có thể giúp.”
“ Mã Thước, tao bảo mày ngu rồi, mày còn cứ khoe cái ngu của mày ra, Đỗ Lập Tài còn ngu hơn mày, ngay từ đầu tao đã biết hắn có vấn đề. Giờ là xe cảnh sát giả thôi, tao cảnh cáo mày, bảo hắn nói chuyện với tao, nếu không tao tố cáo mày ... Mau lên.” Dư Tội rống lớn:
Mã Thước vội vàng chạy đi đưa điện thoại cho người trong xe.
Chính là Đỗ Lập Tài, hắn có chút khó chịu trừng mắt với Mã Thước, nhận điện thoại: “ Sao cậu biết là tôi? Cậu muốn nói chuyện gì?”
“ Trước tiên trả lời câu hỏi đầu tiên của mày, kỳ thực ngay từ đầu tao đã biết là mày rồi.” Dư Tội vừa xem đồng hồ vừa nói:“ Mày tin không?”
Đỗ Lập Tài bật cười: “ Không tin, cậu vừa mới nghĩ ra thì có, sao cậu tìm ra được nơi này?”
“ Tao trả lời câu đầu tiên của mày đã, lần đầu tiên tao gặp lại mày là khi mày bắt cóc Thiệu Soái tới ngồi nhà xây dở ở ngoại thành, mày lộ một sơ hở rất lớn.”
“ Cậu đang kéo dài thời gian để đợi đại đội tới chứ gì?” Đỗ Lập Tài quá hiểu cảnh sát, Dư Tội giở trò lằng nhằng này chứng tỏ chưa bị bao vây, hắn yên tâm phần nào: “ Cho cậu 30 giây, sơ hở ở đâu?”
“ Lão tử còn đại đội cái buồi gì, sớm bị khai trừ rồi, do các người đấy.” Dư Tội đùng đùng nổi giận, không thèm khách khí giả dối nữa: “ Lần đầu gặp mày, đó là tầng hầm ẩm thấp, mặt đất trải cái chiếu rách và một đống hộp mỳ ăn liền cùng bia ... Đều làm giả hiện trưởng, kỳ thực mày không ở nơi đó.”
“ Thế kia à?” Đỗ Lập Tài khinh bỉ:
“ Lão tử không tin mày, đi một cái là gọi anh em tới tra hiện trường, tuy mày bố trí khéo lắm, nhưng quên chỗ quan trọng nhất, biết là gì không?”
“ Là gì?”
“ Mày không biết đâu, trong pháp y có một chuyên ngành cực hiếm, chính là một con chim non mà mấy năm trước mày rất coi thường đấy thằng chó ...” Dư Tội cực lực sỉ nhục:” Vật bài tiết đấy, Đỗ Lập Tài, mày bảo ở đó bảy tám ngày, nhưng người của tao không tìm thấy bãi phân nào, thế nên tao nghĩ 2 khả năng, hoặc mày nói dối, hoặc mày ăn luôn cứt của mày rồi, mày nói là loại khả năng nào?”
Đỗ Lập Tài sầm mặt, đưa tay ra hiệu Mã Thước đừng hỏi:” Vậy sao cậu tìm được tới đây?”
“ Đương nhiên là do mày giúp, nếu đã biết mày có vấn đề, vậy mày giả vờ kính nghiệp như thế, liệt kê cho tao mấy địa điểm kiểm tra, tất nhiên là không phải ... Dù mày phí nhiều tâm cơ, để tao tới Đào Viên, đánh thuốc tao ở đó, giao dịch ở dưới tầng hầm Đào Viên, lại còn dẫn đi xem đóng phim dẫn dắt lối suy nghĩ của tao tới xưởng than, đúng không?” Dư Tội tổng kết:” Kỳ thực đơn giản lắm, trừ hết địa điểm mày liệt kê ra có thể phán đoán, nơi chế tạo ở thành phố.”
“ Chỉ thế à?” Đỗ Lập Tài như già đi mấy tuổi, hắn có chút hối hận đích thân thiết kế kế hoạch này:
“ Mày lộ sơ hở quá nhiều, tao gặp vợ mày rồi, mày xảy ra chuyện mà cô ấy còn có tâm tình ăn mặc thật xinh đẹp, giống như được giải thoát. Mày lúc nào cũng nói không bỏ được vợ con nên quay về, nhưng mà ở Nam Trại không ra ngoài nửa bước, không hợp lý tí nào, nếu thương vợ con thế thì chí ít phải lén lút về nhìn từ xa chứ nhỉ, bằng vào bản lĩnh của mày khó gì.” Giọng Dư Tội rất lãnh đạm:” Con trai mày bị tự kỷ, nó sợ người lạ, tao đi hỏi bác sĩ rồi, đó là triệu chứng do sau này bị kích thích mà ra, nhà mày có ba người, không thể nào là người mẹ có thể giao lưu là người kích thích nó ... Nói thật, vợ mày xinh đẹp quá, nên tao nghĩ cũng phải, sau khi tao nhờ người kiểm tra thì ra không phải con mày, là của vợ mày với người ngoài ... Tuy vợ mày sai, nhưng mày hành hạ mẹ con họ mười năm, không ly hôn, biến thằng bé thành tự kỷ ... Lão Đỗ, Lão Đỗ, mày mà giết hai mẹ con họ thì tao còn thương mày, nhưng mày làm thế, ai thương mày được đây? Mày lợi dụng cả sự áy náy của vợ mày, cô ấy sống chết không nói là do mày làm … con mẹ mày Đỗ Lập Tài, vợ mày có lỗi gì thì cũng không đáng bị như thế, đứa bé sợ cảnh sát, chỉ biết vẽ ma quỷ mọc răng, chính là ám ảnh mày để lại trong lòng nó.”
Rầm, Đỗ Lập Tài đấm lên bảng điều khiển, bộ dạng bẽ bàng vì bị người ta vạch trần bí mật.
“ Còn cần tao nói không, dù tao không biết vì sao mày bị kéo xuống nước, nhưng tìm mấy điểm nghi vấn đó là tao biết mày có vấn đề ... Chúng mày quá tham lam, muốn kéo Ngụy Cẩm Trình xuống bùn để chiếm đoạt tài sản của hắn ... Ác quá đấy Lão Đỗ, mày làm cảnh sát chả có thành tựu mẹ gì, nhưng làm kẻ xấu thì ra trò lắm, nhưng mày làm cảnh sát lâu thế mà không sợ báo ứng sao, không sợ đi vào vết xe đổ của tội phạm à ... Mày chứng kiến bao người vì ma túy mà tan nhà nát cửa, mày không gặp ác mộng à?”
“ Đừng thừa lời nữa, nói điều kiện của cậu đi.” Đỗ Lập Tài cảnh báo:” Dù cậu bẩn thật hay giả, chúng tôi thua, cậu cũng chả được gì … Tôi hỏi cậu một câu, cậu vào sinh ra tử làm gì, một ngày cậu như tôi, chút công lao liều mạng mình có cũng bị tranh mất, đầu hai thứ tóc chẳng lên nổi xử trưởng, mà những kẻ chẳng làm gì thì ngồi lên đầu chỉ huy cậu, lại còn chèn ép cậu ... Rồi đứa con của cậu té ra là con người khác, vợ cậu té ra chỉ đợi cậu ra ngoài để đưa tình nhân về nhà ... Khi đó cậu cũng lựa chọn như tôi thôi. Nói đi, cậu muốn gì, tôi sẽ thỏa mãn hết , ngược lại, chúng tôi chết ở đây, công lao chẳng rơi lên đầu cậu mà phòng số 9 sẽ cướp hết, còn cậu thong thả đợi thẩm tra dài dằng dặc ... Giờ cậu bẩn thật hay không cũng chẳng rửa sạch được rồi.”
Yên tĩnh, Đỗ Lập Tài nhìn hai người đi do thám trở về ra hiệu, quả nhiên là không có mai phục, hắn xem đồng hồ, 2 phút 50 giây, cùng với Mã Thước ra hiệu, đó là xông ra …
“ Tôi muốn Mã Bằng, thả anh ấy ra, tôi sẽ tha cho các người.” Dư Tội đột ngột trả lời:” Anh ấy là người anh em vào sinh ra tử của tôi, anh có thể vứt bỏ anh ấy, phản bội anh ấy, hãm hại anh ấy, nhưng tôi không thể ... Anh ấy có thể không sạch sẽ, làm chuyện xấu, nhưng anh ấy có giới hạn của một cảnh sát, anh ấy vào sinh ra tử vì cái nghề này mà một chút công lao cũng không có, số tiền đó đem đổi với máu anh ấy đã đổ còn là quá ít, anh ấy không phải hổ thẹn với bộ cảnh phục trên người, càng không phải hổ thẹn với lương tâm ... Nếu anh ấy có làm sao thì tất cả các người bồi táng đi ...”
Lời của Dư Tội vang vang trong phòng chỉ huy im phăng phắc.
“ Xin lỗi phó sở Hứa, chúng tôi sai rồi, sai quá lớn rồi, nếu có khả năng, chúng tôi sẵn sàng bỏ hành động này để cứu đồng chí Mã Bằng.” Lý Lỗi cảm tưởng mình bị tát vào mặt vô số lần, lòng kích động nói, vị chuyên viên giật mình, không xong, tổ trưởng bị cảm xúc chi phối rồi, sao có thể bỏ qua chuyện này được:
“ Bọn chúng không thỏa hiệp đâu, chúng chỉ liều mạng thôi.” Hứa Bình Thu lắc đầu: