Trong điện thoại vẫn im lặng, Dư Tội đưa tay ra hiệu, Bánh Đậu và Thử Tiêu giữ phía bắc, Hùng Kiếm Phi và Thiệu Soái lái xe nát chắn đường phía nam, Tôn Nghệ và Lạc Gia Long thì lùi lại ...
Không có gì bất ngờ thì kế không thành sẽ không lừa nổi chúng lâu, đợi chúng xông ra sẽ đánh chúng trở tay không kịp.
“ Đồng ý, hắn chưa chết ... Cậu cũng đừng hư trương thanh thế, chúng tôi biết không có bao vây ... Giờ tôi sẽ đi ra, Mã Bằng ở dưới cửa sập, mất 1 phút 20 giây cửa hạ xuống, lỡ thời gian này, cửa sẽ chẹt cổ hắn ... Như vậy là lỗi của cậu .... Bắt đầu tính giờ.” Đỗ Lập Tài nói xong quyết đoán cúp điện thoại:
Mã Thước phất tay, hai cái xe container rầm rầm khởi động lao ra khỏi kho, cùng lúc đó Lão Quái hạ cửa xuống chuẩn bị lên xe, nhưng không ngờ Mã Bằng hôn mê nãy giờ đột nhiên cử động, xoay người trên mặt đất, cái chân duy nhất đã vào cái chân què của Tống Lão Quải, hắn tức thì mất thăng bằng, ngã chổng vó. Mã Bằng nghiến răng đá cái nữa vào đầu, hắn giãy chân một cái, xỉu luôn.
Mã Bằng giật cổ không thoát khỏi sợi giây thừng, phẫn nộ rống lên:” Thằng hèn bắn trộm, bọn mày không thoát đâu.”
Mã Thước lái xe mặc kệ Lão Quải, rút súng chĩa vào Mã Bằng bắn đoàng, trúng bụng, vừa vặn Dư Tội chạy về phía này, Mã Bằng gượng hết sức lức cuối cùng hô:” Cẩn thận!”
Nhưng tiếng hô yếu bị tiếng xe tiếng súng nhấn chìm.
Hai chiếc xe container đi theo hai hướng bắc nam, mệnh lệnh là mạng gửi cho trời, ai thoát được thì may người đó, lái xe đạp hết ga chạy.
Xe đi về phía bắc được hơn chục mét thì lái xe giật mình, bánh xe quấn phải cái gì đó, xe bắt đầu rung lắc, nhìn gương một cái thất kinh, một bóng đen béo béo cầm tiểu liên bắn thùng xăng.
Phía sau chưa sao, trước xe đâm phải cái gì đó, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Không đi được nửa rồi, lái xe đạp cửa lăn xuống, chĩa súng về tên béo bắn thùng xăng, í, không thấy đâu nữa, chỉ có gió lạnh ù ù, chưa kịp phán ứng thì bị bóng đen vồ lấy.
Á ... Tiếng gào thảm thiết, con chó vừa cắn vừa xé, tức thì hắn như thiếu nữ bị cưỡng bức, vùng vẫy la cứu mạng.
Xe mất đi điều khiển từ từ đi về phía trước, Bánh Đậu chạy nhanh tới còng tay, Thử Tiêu thì chổng mông lom khom từ sau bụi cây chui ra, cười gian: “ Ngu thế này bán dưa cũng bị thành quản đánh, tố chất thấp đòi bán ma túy.”
Đang cười thì uỳnh một cái, ở phía kia chiếc xe container đâm văng xe Nissan, tốc độ giảm mạnh, Thiệu Soái từ mé phải xông ra chĩa tiểu liên vào cửa kính xả một tràng, cửa kính tan nát, tiếng súng vừa dừng, tên cầm súng thò ra ... Không ngờ á một tiếng, Hùng Kiếm Phi như thổ phỉ vừa vắn vừa chửi: “ Chết mẹ chúng mày đi.”
Hai người chỉ bắn một tràng là chạy, một trái một phải, cửa xe bật mở, một tên lao xuống vừa bắn vừa chạy, Hùng Kiếm Phi lên xe, ấn tên còn lại xuống, ai ngờ tay vẫn còn cầm lựu đạn, hắn cướp lấy ném ra ngoài.
Uỳnh! Nổ thật ... Gấu Chó toát mồ hôi, sôi máu đấm tới tấp.
Sót một tên, Thử Tiêu và Bánh Đậu dẫn theo con "Thử Tiêu" chạy tới, Hùng Kiếm Phi giao người cho họ, đuổi theo Thiệu Soái.
Mã Thước nhìn thấy Mã Bằng không ngờ giả hôn mê, bồi thêm nhát súng, Dư Tội chạy tới, tích tắc hắn ra quyết định bắn hai phát, bẻ lái đâm thẳng vào y.
Dư Tội sớm đề phòng nhảy sang bên rút súng bắn trả, sau đó ngã mạnh xuống đau ê ẩm, xe đã lao ra mặt đường.
Cạch cạch cạch, tiếng kêu đều đặn như tử thần đòi mạng, cánh cửa đang hạ xuống.
Còn ba mét, còn hai mét .... Cánh cửa gần như đã chạm vào Mã Bằng đang chỉ còn thoi thóp, muốn lấy đi sinh mạng ớt đó.
Dư Tội gào thét như muốn rách cổ hỏng, như con dã thú nổi điên gầm gừ, nhảo xuống đất, dùng quán tính trượt xuống dưới cánh cửa.
Chạm rồi, tay bị cọ sát toang máu, kệ đau Dư Tội kéo thừng bắn liền hai phát, kéo Mẵ Bằng vào kho.
Á á .á ... Cửa hạ xuống, vai Dư Tội như bị bánh xe nghiến qua, liều mạng chống tay trên mặt đất.
Rầm! Cửa đóng lại, sượt qua đầu Dư Tội chỉ vài cm, y kệ cơn đau, cấp thiết gọi: “ Mã Bằng ... Mã Bằng ... Lão Nhị, con mẹ nó, Nhị ca …”
Mã Bằng từ từ mở mắt ra, cười khẩy: “ Cậu chậm quá, chúng chạy mất rồi ...”
“ Chúng không thoát được đâu.” Dư Tội kéo thiết bị ở cổ áo: “ Tôn Nghệ, đâm chết chúng.”
“ Bạo lực quá, chả có tí kỹ thuật nào ...”
Tôn Nghệ trả lời qua bộ đàm, hắn nhìn thấy chiếc xe việt dã đang phóng đi như bay, tính toán phương vị, đỗ xe ở ngã ba, đủ thời gian gia tốc đuổi theo bất kỳ phương hương nào. Nói xong hắn từ từ di chuyển xe ...
“ Này, Tôn Tử, làm gì thế?” Lạc Gia Long ở trên xe hết hồn, nói tới đó hét lên:
Chiếc xe trong bóng đêm như con sói lướt trên đồng hoang, Tôn Nghệ xoay vô lăng, mặt phấn khích, nụ cười như mấy tên phản diện trong phim, bất chấp tiếng la hét chói tai của Lạc Gia Long, xe tăng tốc ... Tăng tốc ...
“ Cẩn thận.” Đỗ Lập Tài nhìn thấy chiếc xe lao vùn vụt từ mé trái tới:
“ Tới đi, xem mạng của ai cứng hơn.” Mã Thước nghiến răng nghiến lợi, cũng tăng tốc tối đa, chuẩn bị liều mạng, vì dừng lại là chết, chỉ xông qua may ra còn một hi vọng sống:
Hai mươi mét, mười mét ... Cuối cùng đã nhìn rõ chiếc xe kia hoàn toàn không có ý dừng lại, cứ như thế đâm tới một cách hoa lệ.
Nói thì chậm, lúc đó thì chỉ có vài chục giây thôi, Lạc Gia Long bắt đầu hét lên, sau đó là uỳnh ... Hai chiếc xe đâm vào nhau, Mã Thước vào giây phút cuối cùng đã xoay vô lăng đi một chút, bị đối phương đâm cho mất cân bằng, lăn lông lốc trên mặt đường, xô vào cột điện, dừng lại.
Xe của Tôn Nghệ cũng bị lực xung kích cực mạnh làm xoay tròn tại chỗ nửa vòng, văng tới dải xanh hóaa, nhưng vẫn giữ cân bằng, sau đó lại ầm ầm lao lên đường.
Tôn Nghệ cười khành khạch:” Lạc Đà, nghe anh hét thật gợi cảm.”
Lạc Gia Long vừa hoàn hồn liền đùng đùng nổi giận:” Lão tử còn chưa kịp cưới vợ, chưa kịp nuôi con, cậu định lấy mạng tôi à ... Muốn chết cũng phải nói trước chứ, mua thêm vài cái bảo hiểm nhân thọ ... Thẳng vương bát đản, muốn hại chết lão tử à?”
Mấy câu chửi bới thế này Tôn Nghệ nghe suốt rồi, bọn Dư Tội còn chửi quá hơn, chửi thế này là có văn hóa rồi đấy, hắn cười khành khạch chỉ chiếc xe ở xa, oa, quá thảm, dọc đường linh kiên rơi vãi đầy đất.
Lạc Gia Long và Tôn Nghệ nhảy xuống xe, giờ mới thấy cú va chạm tính toàn rất chuẩn, vẻn vẹn phần đuôi biến hình nghiêm trọng.
Lúc này xe của đại đội từ xa đi tới, mấy chục cái, nhuộm cả vùng thành biển màu xanh đỏ, Lạc Gia Long hai chân chạm đất vẫn run:” Kích thích thật ... Tôi biết anh em chúng ta sẽ có một ngày vang danh thiên hạ mà.”
“ Kỳ thực ...” Tôn Nghệ lau mồ hôi:” Vừa rồi tôi định dọa cho hắn dừng xe đấy, con mẹ nó, thằng chó liều mạng hơn cả lão tử.”
“ Hả?” Lạc Gia Long ngã ngửa, mới hiểu ra không phải tính toán, mà là ngoài dự liệu, tức tối truy đuổi Tôn Nghệ, đột nhiên nghe tiếng súng rõ ràng:
Phương hướng đó, Dư Tội ..? Mấy anh em kinh hoàng chạy về phía kho.
Ba mươi giây trước.
Mã Bằng nằm trong lòng Dư Tội lẩm bẩm:” Súng của tôi ... Ơ, ở trên người hắn ...”
Dư Tội đặt Mã Bằng dựa vào tường, lục lọi trên người tên què, lấy hai khẩu súng, một khẩu là Mã Bằng cướp của phòng số 9.
“ Đưa tôi ...” Mã Bằng cố gắng đưa tay ra:
Dư Tội không nghĩ nhiều, lên đạn đưa Mã Bằng, còn đá tên kia vài cái:” Anh nặng chân qua, hắn không tỉnh lại được.”
“ Ha ha ha … Dễ lắm ...” Mã Bằng đoàng một phát bắn xuyên đầu gối hắn:
Tống Lão Quải tức thì hét lên tỉnh lại, vừa nhìn rõ tình hình cuống quít cầu xin:” Đừng giết tôi ... Anh Mã, đừng đừng ...”
“ Ha ha ha, Tống Đại Quân, mày hèn thế, vậy mà tao cứ tưởng mày bản lĩnh lắm chứ, một chân trả một chân, hai chúng ta bằng nhau ... Tao không giết mày, lên pháp trường đừng có đái ra quần, ha ha ha ...”