Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 839 - Q7 - Chương 067: Ánh Lửa Màu Máu. (2)

Q7 - Chương 067: Ánh lửa màu máu. (2) Q7 - Chương 067: Ánh lửa màu máu. (2)

Dư Tội còng hắn lại, còn chưa hả, tát vài cái, chợt thấy Mã Bằng chĩa súng vào thái dương, lao tới kéo tay hắn xuống, lạnh người quát: “ Anh Mã .... Đừng ... anh làm cái gì thế hả?”

“ Người anh em ... Người anh em ... Nghe tôi nói ...” Mã Bằng ho khù khụ một tràng, máu nhoe nhoét miệng, hắn vẫn cười:

Dư Tội linh cảm hết sức không lành: “ Anh đừng như thế, nội gián đâu phải là anh.”

Đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhưng Mã Bằng chỉ thêm tuyệt vọng: “ ... Tôi đã sai một lần, lại đả thương đồng nghiệp, không còn cơ hội cho tôi nữa … Dư Tội, cậu không nên cứu tôi ... Cậu lấy cơ hội cuối cùng của tôi rồi ... ... Đừng ngăn tôi nữa ...”

Dư Tội dứt khoát giữ chặt tay hắn: “ Thế khác nào chính tay tôi giết anh ... Tôi không để anh chết ...”

“ Người anh em ... Chẳng lẽ cậu muốn thấy tôi ngồi trên ghế bị cáo, muốn thấy tôi bị còng đi, muốn tôi ngồi trên xe lăn chờ chết ... không không … Tôi không để bất kỳ kẻ nào đối xử với tôi như thế, tôi không thèm quan tâm tới vinh dự, nhưng tôi không muốn chết thiếu tôn nghiêm .” Mã Bằng ho ra ngụm máu lớn, người co giật, máu ở bụng lại tuôn ra:

Dư Tội bần thần, y biết trong lòng Mã Bằng thứ quan trọng nhất là ở đâu, đó là đội cảnh sát mà hắn làm đặc vụ cũng không lúc nào là không muốn về.

Nhưng giờ hắn không còn nhà mà về nữa.

Đã nghe thấy tiếng người, Dư Tội buông tay, cúi mặt xuống không nói được gì, khóe mắt ươn ướt, răng nghiến chặt.

Mã Bằng mỉm cười, từ từ giơ súng lên dí vào huyệt thái dương, lẩm bẩm:” Cám ơn.”

“ Anh Mã ~~~” Thiệu Soái và Thử Tiêu chạy vào thấy cảnh này sợ hết hồn hét lên:

Đoàng!

Mí mắt Dư Tội giật một cái, cảm giác được máu nóng trên mặt mình.

Thiệu Soái và Thử Tiêu chết đứng tại chỗ, nhìn máu tươi chảy dọc theo gò má, chạy qua nụ cười an lành.

Không gian như im lặng trong tích tắc rồi bùng nổi.

“ Khốn kiếp ... Sao cậu lại để anh ấy làm thế ... Cậu là thằng khốn kiếp, biết Đỗ Lập Tài có vấn đề mà không nói với anh ấy ... Thằng khốn ...”

Mặc cho Thiệu Soái như nổi điên xông vào đấm đá liên tục, Dư Tội không có bất kỳ phản ứng gì, đại đội vào sau cũng sững sờ, vài người tới khuyên nhủ, giữ lấy Thiệu Soái.

Kéo Thiệu Soái đi rồi, lại có người đỡ Dư Tội lên, liên tục có người đổ vào kho, không ít người quen biết gọi tên Dư Tội, nhưng y như chẳng hề nghe thấy, đi được vài bước, đột nhiên ngã xuống.

“ Dư Tội ...” Tôn Thiên Minh gạt đám đông chạy tới, định bế Dư Tội lên, chợt thấy tay dính dính, vội vàng vén áo lên, không ngờ ở đó đẫm máu, vẫn liên tục tuôn ra:

“ Mau ... Mau đưa tới bệnh viện ....” Thiệu Van Qua hét lên, cảnh sát xung quanh dạt sang như thủy triều, bế thẳng ra ngoài đưa thẳng lên xe, giữa đường chặn xe cấp cứu, tới bệnh viện.

Đêm hôm đó vô số cảnh kinh tâm động phách.

Đặc cảnh bao vây đường cao tốc vẫn ở trên đường rút lui, hiện trường còn chưa xử lý xong thì nơi này xảy ra cuộc vây bắt kịch liệt hơn, bảy đấu sáu, nghi phạm bị bắn chết một, trọng thương 3, còn lại bị bắt sống. Nếu như là đặc cảnh trang bị tận răng chấp hành nhiệm vụ này thì bình thường, vậy mà chỉ là mấy hình cảnh bình thường huẫn luyện hai tuần, không thán phục không được.

21 giờ, khi Thôi Ngạn Đạt được Lý Lỗi, Hứa Bình Thu tháp tùng tới hiện trường thì cả đoàn người đều im lặng , Mã Thước, Đỗ Lập Tài bị xô xe trọng thương, đang cấp cứu, bên đường nghi phạm bị áp giải lên xe, cùng một bị Hùng Kiếm Phi bắn chết cho vào túi xác.

Xe dừng lại ở xưởng chế thuốc số hai.

Đoàn người đi tới nơi bi kịch nhất, pháp y đưa một khẩu súng nhuốm máu cho Thôi Ngạn Đạt:” ... Anh ấy trúng hai phát súng vào tay trái, chân trái gãy xương do vũ khí cùn gây ra, toàn thân nhiều thương tích mô mềm, phát súng vào bụng trúng lá lách ... Răng bị gãy bốn cái .. Anh ấy ...”

Hứa Bình Thu ngăn cản pháp y nói tiếp, vết thương như thế, pháp y cũng không biết làm sao Mã Băng vượt qua được, càng không hiểu đã qua rồi sao lại tự sát.

“ Ba quân có thể đoạt soái, nhưng thất phu không thể đoạt chí, cậu ta chết trong tôn nghiêm, khiến toàn bộ những người sống qua ngày chúng ta phải hổ thẹn.” Thôi Ngạn Đạt kính lễ, vuốt khuôn mặt không còn tri giác, da mặt tái nhợt, lỗ đạn kinh người, nhưng nét mặt rất yên bình, ông phất tay:” Đưa cậu ấy về đội.”

Nói xong nước mắt trào ra.

Hứa Bình Thu đẩy người khác đi, tự mình khiêng cáng, dù trái tim sắt đá thì lệ nóng tràn mi, cậu ta có sai nhưng chưa bao giờ quên mình là cảnh sát, cậu ta mất đi vinh dự, nhưng không để ai đoạt tôn nghiêm.

Trên đường đi, vô số cánh tay giơ lên kính lễ.

Trước khi lên xe, Hứa Bình Thu đối diện với mấy trăm cảnh sát, rống lên:

“ Bây giờ tôi tuyên bố, cảnh ti cấp một cục chống ma túy, công thần hạng nhất, đồng chí Mã Bằng chính thức về đội.”

Tiếng còi cảnh sát hú vang như than như khóc.

Trong hai chiếc container là thiết bị cần thiết phân tách, tổng hợp ma túy, ketamin có độ tinh khiết cao, cùng loạt nguyên liệu chế tác ma túy, số lượng không thể dùng kg mà tính, chuẩn xác là 3.6 tấn.

Đó chưa phải là bước cuối cùng của hành động, vào lúc 0 giờ, nguyên tổ trưởng thực địa, thành viên trọng yếu của tổ chuyên án Quách Bằng Quảng bị chính thức bắt giữ, hắn liên tục chống trả kêu oan, nhưng không ai thèm để ý.

Hứa Bình Thu nghi ngờ phòng số 9 có nội gián từ lâu, các biện pháp bảo mật làm vẫn tốt, sao xảy ra vấn đề, đến khi tổ chi viện kiểm tra thiết bị, đây là sở trường của Tào Á Kiệt và Lý Mân, phát hiện ra một tụ điện chia tấn số, điều này có nghĩa là kênh bảo mật không có ý nghĩa gì cả, có thể thu được như sóng quảng bá, có thể bắt mọi mệnh lệnh của phòng số 9.

Nước mắt chưa khô, bắt giữ vấn tiếp tục.

Trời đã sáng.

Đưa tay đẩy cửa, luồn không khí tươi mới mùa vào, Tiêu Mộng Kỳ liên tục mở mấy cửa sổ, không khí bẩn bay hết.

Cho dù ở hậu phương cũng cảm thụ được sự thảm liệt của tiền tuyến, lượng lớn phim quay thực địa, kiểm kê chứng cớ ngay trong đêm, những thứ này sẽ không công bố với công chúng, ảnh hưởng hài hòa xã hội.

Thẩm vấn diễn ra ở tổng đội đặc cảnh, đại đội hai và văn phòng lâm thời của phòng số 9, trong đêm không biết bao người không ngủ, cả nghi phạm, thương binh, cảnh sát rất ngủ. Ít nhất là người cục chống ma túy không ai chợp mắt được, chấn động nhất không phải là đại án được làm rõ mà là vị cảnh sát chĩa súng vào mình.

Không, nghiêm khắc mà nói, đưa vào lệnh truy nữa, đã không còn là cảnh sát nữa.

Suốt cả đêm trải qua trong không khí ngột ngạt, các mối quan hệ xã hội, kinh tế của người dính líu được xác nhận, Bắc Kinh và Đại Nguyên liên hợp dùng tốc độ nhanh nhất vạch trần bản mặt tộc đoàn tội phạm.

Diêu Mạn Lan vào danh sách truy nã.

Vợ chồng Thích Nhuận Thiên, Cố Hiều Đông hiệp trợ điều tra, không ai ngờ họ là một trong cổ đông của xưởng chế thuốc số 2, bí mật vén màn mới biết, thu nhập lớn nhất của họ không phải là tổ chức đánh bạc ở Tấn Từ sơn trang.

Khó tin hơn nữa, từ trên người Cố Hiểu Đồng tra ra manh mối về Đỗ Lập Tài, hoài nghi hắn có cổ phần trong đó.

Đồng thời một loạt phú hào như Yến Đăng Khoa, Chu Sâm cùng Lật Tiểu Đương cũng vào danh sách.

Từ manh mối Diêu Mạn Lan lại tìm ra không ít quan viên từ bộ phận quản lý thuốc, vệ sinh, thậm chí giao thông đều bị điều tra.

Chân tướng có lẽ nên gọi là bê bối chấn động.

Bình Luận (0)
Comment