Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 840 - Q7 - Chương 068: Hùng Tâm Dễ Già. (1)

Q7 - Chương 068: Hùng tâm dễ già. (1) Q7 - Chương 068: Hùng tâm dễ già. (1)

“ Hơn hai năm trước sản phẩm xưởng chế thuốc số 2 do công nghệ lạc hậu không tiêu thụ được, đã tiến hành cải cách mời gọi đầu tư bên ngoài, khi đó hạn ngạch dự kiến là 2000 vạn, song tới giờ số tiền vào sổ chưa tới 500 vạn ....”

“ Bọn chúng dùng lý do sản xuất các loại thuốc cảm để nhập nguyên liệu cần thiết ....”

Lý Lỗi xua tay ra hiệu cảnh sát viên dừng báo cáo, chân tướng vượt xa hắn dự đoán, vụ án làm rõ, nhưng không có chút thành tựu nào, nhìn đồng nghiệp chỉ có chỉ có cảm giác không nói lên lời.

“ Giấy rốt cuộc không thể gói được lửa, sẽ có rất nhiều kẻ bị thiêu cháy, tôi không quan tâm tới chuyện ấy, phó xử trưởng Lý, tôi muốn xin anh một việc.” Hứa Bình Thu bất ngờ rất khách khí:

“ Không cần nói, tôi biết.” Mặt Lý Lỗi đầy hổ thẹn, chắp tay một cái: “ Ở vấn đề của anh ấy, phương thức công tác của tôi có sai lầm, tôi sẽ nghiêm túc kiểm điểm, còn về số tiền kia, để nó mãi mãi chìm xuống.”

“ Cám ơn, khoản tiền đó tôi sẽ cho anh câu trả lời thích hợp.” Hứa Bình Thu cám ơn lại, hai bên ở loại chuyện này, ý kiến nhất trí cao độ:

“ Đồng chí Dư Tội thế nào rồi?” Lý Lỗi quan tâm hỏi:

“ Phẫu thuật vừa kết thúc, vẫn còn đang hôn mê.”

Tiêu Mộng Kỳ đứng bên cửa sổ sống mũi cay cay, lén lút chùi tay qua mắt.

Bầu không khí rất nặng nề, nếu như không phải vì chuyện tiết lộ bí mật có lẽ chuyện này sẽ thành đỉnh cao huy hoàng nhất trong sự nghiệp của những người tham dự vụ án.

“ Phó sở Hứa, tôi còn nghi vấn vì sao hoài nghi Quách Bằng Quảng?” Dương Chính hỏi:

“ Mọi người còn nhớ sự kiện Dư Tội đánh Quách Bằng Quảng nhập viện chứ?” Hứa Bình Thu hỏi:

“ Chuyện đó thì sao?” Đương nhiên không ai quên, Lý Lỗi câu mày nghĩ:

“ Khi đó hắn nhận lệnh phòng số 9 dùng thân phận thương nhân trà trộn vào dinh thự Đào Viên, bị nhóm người Dư Tội vô tình phát hiện, loại chuyện quân ta đánh quân mình này hậu quả không cần biết có bại lộ hay không thì nhiệm vụ phải hủy bỏ, đồng nghĩa là thân phận của Quách Bằng Quảng đã kết thúc lúc đó rồi.”

“ Vậy sơ hở ở đâu?”

“ Hắn ta bị Dư Tội đánh thê thảm như vậy cũng không lộ ra thân phận, vì điều gì? Người thà chết không khuất phục chẳng nhiều, lý do của hắn nếu là bảo vệ bí mật phòng số 9 thì không đứng vững .... Nhiệm vụ đã kết thúc thì làm gì bí mật mà giữ? Như vậy là hắn muốn tỏ ra trung thành, và thường người quá trung thành thì là bề ngoài thôi ...” Hứa Bình Thu sống bao năm, nghi ngờ rất nặng, kẻ đó có thể trụ vững trước đòn thù ghen tuông điên cuồng của Dư Tội không có điểm tựa chính đáng rất vô lý:

“ Cuối cùng vẫn là Đỗ Lập Tài, thực sự không dám tin ....” Lý Lỗi coi như tiếp nhận lời giải thích này:

“ Màn biểu diễn người nhà bị bắt, bất đắc dĩ ra tay được làm rất tốt, hắn hiểu phong cách làm việc không dựa vào khuôn mẫu nào của tôi, khi Dư Tội tìm kiếm hắn, hắn đã đoán ra được cậu ta thực hiện kế hoạch theo mệnh lệnh của tôi rồi ... Cho nên mới lựa chọn thông qua Dư Tội, để truyền tin giả cho tổ chuyên án ... Đồng thời ở địa điểm ẩn nấp như thế hắn có thể đào tẩu bất kể lúc nào ...” Hứa Bình Thu hơi khom người, người bên tỉnh Sơn Bắc có vấn đề là lỗi của họ:

“ Dư Tội thực sự phát hiện ra hắn đóng giả từ đầu sao?” Lý Lỗi có chút nghi vấn.

“ Khả năng chỉ là cậu ấy câu giờ thôi, có lẽ tới cuối cậu ta mới hiểu ra, chỉ có thể khẳng định là Dư Tội không tin một ai lúc đó, bao gồm cả Mã Bằng ... “ Đây là đề tài thống khổ, Hứa Bình Thu nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: “ Trời sáng rồi, chúng ta còn nhiều việc phải làm.”

“ Chúng tôi đang đợi lệnh của anh đây.” Lý Lỗi chủ động tỏ thiện chí:

“ Được, vậy tôi bắt đầu phát lệnh, chính ủy Vạn, mở đại hội toàn thể nhân viên cục chống ma túy, tuyên bố kết quả vụ án, châm chước câu chữ. Thanh Hoài, tổ chức văn phòng, đảng ủy, hậu cần cục chống ma túy, tổ chức truy điệu cho đồng chí Mã Bằng. Mộng Kỳ, tăng cường rà soát thông tin, định vị những kẻ dính líu đã đi ra vùng ngoài, phải tìm ra manh mối sớm nhất với những kẻ ắt phải truy tố.”

Liên tục đưa ra mấy mệnh lệnh xong, Hứa Bình Thu đứng dậy cáo từ: “ Tôi có việc phải làm, đi đón đồng chí bị cấm túc, tới thăm đồng chí hôn mê.”

..... .......

“ Tôi nói chuyện này, không được khóc đâu đấy.” Nhâm Hồng Thành đứng trước khu cấm túc của tổng đội, đối diện là Lâm Vũ Tịnh và Lý Phương Viên: “ Đầu tiên là giải trừ thẩm tra, khôi phục lại công tác bình thường cho các đồng chí.”

Lý Phương Viễn mặt mày hốc hác không thể hiện mấy vui mừng, lảo đảo lùi lại lau nước mắt, lẩm bẩm: “ Cuối cùng, cuối cùng thì cũng ...”

“ Tôi biết cậu ấy sẽ làm được mà.” Lâm Vũ Tịnh tâm lý tốt hơn, cấp thiết hỏi: “ Dư Tội giờ ở đâu, cậu ấy biết chúng tôi không sao chứ?”

Thằng nhóc may mắn, xem ra cô bé này thực sự để y vào trong tim rồi. Ông già cố tình trêu: “ Tôi cho rằng cô sẽ tò mò nội gián là ai cơ.”

“ Là ai?” Lý Phương Viễn như sống lại, thù hận làm người ta tăng thêm sức mạnh, nghiến căng nghiến lợi hỏi:

“ Rồi mọi người sẽ biết, chuyện thứ hai là không được có bất kỳ bất mãn nào với tổ chức.”

Chuyện này đâu phải dễ, bỗng nhiên bị thẩm tra, giam cầm, nghi ngờ, chẳng lẽ tỏ ra cảm kích rơi lệ à, Lý Phương Viên thức thời: “ Không có, không có, chúng tôi chịu được khảo nghiệm.”

Lão Nhâm gặp chuyện này không ít rồi, thà tin vào Lâm Vũ Tịnh mím môi không nói gì còn hơn, khuyên nhủ: “ Cái nghề này xưa nay là như thế, phải đề phòng đồng nghiệp hại mình, truyền thông bôi nhọ mình, tội phạm muốn giết mình ... Tóm lại, theo nghề này, không sao là tốt rồi, tôi bị tổ chức thẩm tra không dưới mười lần, biết làm sao, chuyện liên quan tới mạng người, không thể qua loa ... Đi thôi, Phương Viễn, cậu đi trước, có đồng chí đón.”

Lý Phương Viễn lúc này vui mừng chạy luôn, nhưng Lâm Vũ Tịnh thì giật mình, cô có linh cảm không lành, khẩn trương hỏi: “ Chủ nhiệm Nhâm, chẳng lẽ Dư Tội ...”

“ Chuyện của cậu ấy rất phức tạp, tôi cố gắng kể vắn tắt vậy ...” Nhâm Hồng Thành nhìn vẻ mặt lo sợ Lâm Vũ Tịnh, nhấn mạnh: “ Tôi biết quan hệ hai đứa, nói thẳng ra tôi không muốn làm kẻ ác, song cũng không muốn làm ông tơ bà nguyệt, tôi chỉ nói chân tướng, lựa chọn ở cô.”

Lâm Vũ Tịnh đang ngạc nhiên thì Nhâm Hồng Thành đưa cho một cái di động mở sẵn, trên đó là ba nữ một nam trần truồng lăn lộn trên giường, tay cô run lên: “ Thật sao?”

“ Thật, cậu ấy bị chúng chuốc thuốc vào nước uống, cô biết hậu quả là gì ... Đầu tiên chúng muốn kéo cậu ấy xuống nước, sau này dùng nó bôi nhọ cậu ấy ... Phức tạp ở chỗ này, dư luận lên án rất gay gắt, cả trong tổ chức cũng thế, lãnh đạo sẽ rất cẩn thận xử lý việc này.” Nhâm Hồng Thành lấy lại di động: “ Xin lỗi.”

“ Dư Tội đâu, nếu chuyện kết thúc, vì sao cậu ấy không đích thân nói cho tôi.” Lâm Vũ Tịnh mặt trắng bệch: “ Cậu ấy là thứ vô sỉ, tôi không lạ gì, cho dù không bị chúng đánh thuốc, cậu ấy vẫn sẽ làm chuyện ấy, nhưng cậu ấy không bao biện hành vi của mình hay phải nhờ người khác giải thích thay minh ... Cậu ấy đâu rồi?”

“ Trong hành động hôm qua, cậu ấy bị trúng đạn, đang hôn mê .... Ngoài ra Mã Bằng đã hi sinh vì nhiệm vụ.” Lão Nhâm nghiêng đầu sang bên không đành lòng nói ra:

Lâm Vũ Tịnh lảo đảo, tích tắc mắt ậng nước, cô đã linh cảm có chuyện chẳng lành mà, môi mấp mày: “ Bị thương có nặng không?”

“ Trúng bụng, phẫu thuật hơi phức tạp, mất máu quá nhiều ... Phẫu thuật nhiều giờ mới thoát ly nguy hiểm.”

Lát sau Lâm Vũ Tịnh vừa khóc vừa lau nước mắt, chẳng chào hỏi, chạy nhanh ra ngoài tổng đội.

“ Chuyện gì thế, đi đâu vậy?” Hứa Bình Thu dưới lầu vừa làm công tác tư tưởng cho Lý Phương Viễn thì Lâm Vũ Tịnh chạy ù qua, chẳng chào hỏi ông, vội hỏi Nhầm Hồng Thành:

“ Không biết.” Nhâm Hồng Thành thở dài:

Hứa Bình Thu trừng mắt một cái, đoán ra phần nào:” Lão Nhâm này, ông có thành người máy rồi không thế, một cô gái vừa khóc vừa chạy như thế, dù người ta đi đâu thì ông cũng nên đưa đi chứ.”

“ À đúng.” Nhâm Hồng Thành tỉnh ngộ, vội lái xe đuổi theo:

……. …..

Bình Luận (0)
Comment