Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 841 - Chương 069: Hùng Tâm Dễ Già. (2)

Chương 069: Hùng tâm dễ già. (2) Chương 069: Hùng tâm dễ già. (2)

“ Tình huống được đồng chí Thôi Ngạn Đạt báo cáo rất chi tiết rồi, biểu quyết đi.” Văn phòng số một tỉnh ủy, dưới lá quốc kỳ dầy to buông rủ, thủ trưởng mắt sáng, hơi béo nói, đây là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tin tức thời sự tỉnh:

Thư ký cẩn thận ghi chép lại nội dung quyết định hôm nay, vì sự kiện xưởng chế thuốc số hai, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên nửa đêm triệu tập hết quan viên đại biểu cơ cấu quyền lực tối cao của tình thế này.

Sở trưởng Thôi Ngạn Đạt gần như phẫn nộ báo cáo vụ án, thậm chí nói tới chỗ đau lòng còn mất kiểm soát cảm xúc, họa khởi nguồn từ bên trong tường, từ cổ chi kim đã chứng minh vô số lần.

Một vị thường ủy giơ tay, mặt không đổi sắc nói: “ Tôi đồng ý với sở trưởng Thôi, trừ ác phải tận gốc.”

“ Tôi cũng đồng ý.” Lại một cánh tay nữa giơ lên:

Lần trước sự kiện Tấn Từ sơn trang vì cố kỵ đại cục, cho nên xử lý nguội, nhưng lần này sự việc nghiêm trọng hơn nhiều, cũng chứng minh sự dung dưỡng của thượng tầng là mầm mống gây họa. Chỉ cách nửa năm, Cố Hiểu Đồng con gái nguyên phó bí thư tỉnh ủy trực tiếp dính líu vụ án sản xuất ma túy, không thể không kể nguyên nhân do tính dung thứ của pháp luật mà ra.

Lại vị nữa đồng ý, đây là người thân cận với Cố Ngôn Minh, ông ta vừa giơ tay, hai vị khác cười thầm.

Người cuối cùng là thủ trưởng, ông ném bút trong tay, phẫn nộ nói:” Toàn phiếu thông qua, giao chính pháp ủy lập tức có biện pháp, không cần biết là của cơ cấu nào, đều xử lý đúng luật pháp, quyết không dung thứ.”

Thế nhưng Cố Ngôn Minh cùng với Cố Hiểu Đồng đã ra nước ngoài ba ngày trước rồi, chỉ vẹn vẹn chặn được Diêu Mạn Lan, Thích Nhuận Thiên ở sân bay Bắc Kinh, ngay cả nghi phạm chính Phan Mạnh cũng không rõ tung tích, cảnh sát tuy nhanh, nhưng làm sao nhanh bằng kẻ sau màn tin tức linh thông.

Cây đổ đàn khỉ tan, ngày quy án xa xôi không biết khi nào.

Vụ án thăng lên tầng cấp nhất định thì không còn liên quan tới cảnh sát tầng chót nữa, dù họ có phá được án cũng không gỡ được mối quan hệ ân tình rối rắm đằng sau. Cho dù bắt được tội phạm hung ác, nhưng đối với kẻ có hào quang chính trị, chẳng thể làm gì.

Bọn họ có việc của họ, trong hành lang yên tĩnh, đội viên Gai Độc vẫn nguyên trang bị hoặc đứng hoặc ngồi, từ đêm khuya tới sáng sớm vẫn luôn đợi ở đó, tin tức hoàn toàn phong tỏa, người biết không nhiều, chỉ có Lâm Vũ Tịnh tới, khóc một hồi rồi đi.

Dư Tội sau khi phẫu thuật xong vẫn chưa tỉnh, y bị trúng đạn của Mã Thước khi chạy tới cứu Mã Băng, sau khi bị thương không chỉ vận động mạnh, còn bị một trận đòn với lửa giận ngút trời của Thiệu Soái, lại thêm trì hoãn thời gian cứu chữa, cho nên tình hình tương đối nghiêm trọng.

Hùng Kiếm Phi nóng tính tóm cổ áo bác sĩ chất vấn bao giờ mới tỉnh, bác sĩ nói có lẽ chỉ một khắc sau, hoặc có lẽ cả tuần, chưa nói hết đã chạy, ông ta sợ ánh mắt như muốn ăn thịt người của cái đám này.

Vì thế họ cứ ngồi ngây ra đó, không ai đi đâu cả, không ai rơi nước mắt, dù nhìn Dư Tội thiêm thiếp nằm đó, cho dù mắt có cay, tựa hồ trái tim đã cứng rắn tới không thể rơi nước mắt nữa rồi.

“ Hay là về ăn cái gì đi.” Thử Tiêu đề nghị:

“ Chỉ biết ăn, sao không ăn chết luôn đi!” Hùng Kiếm Phi mắng:

“ Nếu được lựa chọn cách chết, tôi thả chết no.” Thử Tiêu làu bàu:

“ Chuyện này rồi sẽ xác định là gì?” Có người lên tiếng rồi, Bánh Đậu không nhịn được hỏi, Mã Bằng chết rồi, có lẽ sẽ được vinh danh, được coi quyên mình vì phận sự, nhưng Dư Tội còn sống, chẳng lẽ phải mang vết nhơ, khai trừ khỏi tổ chức sao:

Không ai trả lời được, cái nghề nghiệp này có quá nhiều lời nói dối, có quá nhiều u ám ... mà có lẽ là không ai dám đối diện với sự thực mà thôi.

Bọn họ có lẽ sẽ mất đi một đồng đội nữa.

Xe dừng lại ngoài cổng bệnh viện, Thiệu Vạn Qua đích thân ra đón Mã Thu Lâm, nơi này hỗn loạn, người xe chen lấn, lúc nào cũng nhốn nháo, không vì chuyện gì mà thay đổi.

Đó là cuộc sống của tiểu thị dân, cơm áo gạo tiền, sinh lão bệnh tử quan trong hơn đại án rúng động toàn tỉnh.

“ Chú Mã, cậu ấy chưa tỉnh lại, người có thể giao lưu với cậu ấy e không có mấy người, chú hẳn hiểu cậu ấy nhất.”

Mã Thu Lâm xua tay, ý bảo không cần đỡ: “ Nhưng cậu không hiểu tôi, lại là chủ ý của Lão Hứa à?”

“ Tôi cũng rất muốn làm, nhưng đấm đá còn được, chứ cái đầu với cái miệng này vụng lắm.” Thiệu Vạn Qua cười ngượng:

“ Ngốc một chút mới tốt, quá thông minh chỉ chuốc lấy phiền não thôi.”

“ Chuyện này biết nói sao đây, Mã Bằng thì được xác định rồi, nhưng cậu ấy thì ...”

Mã Thu Lâm thở dài:” Lão Hứa xưa nay thích chơi chiêu hiểm, hoặc là thua trắng bàn, hoặc là kỳ binh khắc địch ... Ông ta không bao giờ nghĩ tới cảm thụ của quân cờ, trong mắt ông ta, mọi hi sinh đều xứng đáng ... không biết ông ta đưa bao người tới tuyệt lộ rồi.”

“ Thế nào cũng có người phải làm chứ ạ, chú ngày càng từ bi rồi, không phải phong cách của chú.” Thiệu Vạn Qua bênh vực đội trưởng cũ:

“ Tôi không nói ông ấy sai, làm nghề này không thể hiền được ... Không biết thằng bé đó qua được không, nó là đứa nhìn vô tâm, kỳ thực rất tình cảm, chỉ là nó không biết cách biểu lộ ra, ngoài vài câu chửi tục nó chẳng biết làm thế nào.” Mã Thu Lâm lắc đầu liên tục, lòng thương xót:

Hai người đi lên tầng bảy, đám đội viên nhìn thấy theo tiềm thức đứng dậy.

Không tệ, từ rừng đao mũi kiếm đi ra, tựa hồ thoát thai hoán cốt, khiến Thiệu Vạn Qua cảm giác được khí thế vũng vàng, vỗ vai Tôn Nghệ: “ Giỏi, làm lái xe thật phí tài.”

Tới lượt Hùng Kiếm Phi đấm một cái: “ Quá bạo lực, bắn chết luôn một tên ...”

“ Chúng đáng chết.” Hùng Kiếm Phi kính lễ:

“ Nhìn người cũng thể nhìn tướng mạo, cậu cũng là một cái Gai Độc à?” Thiệu Vạn Qua nhìn gương mặt đẹp trai trắng trẻo của Lạc Gia Long:

“ Tôi chỉ lâm thời làm khách mời.”

“ Được, đại đội hai có vị trí của cậu, tới lúc nào cũng được.” Thiệu Vạn Qua chuyển sang Thiệu Soái, kính lễ:

Thiệu Soái khó chịu: “ Lại vì tôi là con trai anh hùng à, muốn kính lễ với cha tôi thì tới nghĩa trang ấy.”

“ Sai rồi, tôi kính lễ với bản thân cậu, dù cậu phủ nhận, trong người cậu chảy dòng máu của cảnh sát, lựa chọn của cậu và ông ấy giống nhau.”

“ Cám ơn, nhưng tôi không phải cảnh sát, tôi không đáp lễ đâu.” Thiệu Soái quay đầu sang bên, hắn ghét cái nghề này, chuyện đó không có gì thay đổi, sự việc vừa rồi càng làm hắn căm ghét thêm:

Mọi người xúm quanh Mã Thu Lân, vừa mời ngồi, vừa báo cáo tình hình, ai cũng sợ tên này thành người thực vật, không nhìn thấy điệu cười gợi đòn của y nữa.

“ Toàn là lang băm, cháu suýt đấm một phát.”

“ Bác Mã, cậu ta có tỉnh không?”

“ Bác sĩ nói hoặc là một khắc sau, hoặc tuần sau, loại bác sĩ gì thế?”

Mỗi người một câu làm ông già đau đầu xua tay: “ Dừng dừng dừng, không nói nữa ... Sao mấy đứa còn chưa vào?”

“ Bác sĩ bảo phải bảo người thân cậu ấy tới đã, nhưng bọn cháu chưa dám thông báo.” Bánh Đậu trả lời:

Mã Thu Lâm nhíu mày, đám sâu hại này mà chịu nghe lời bác sĩ mới lạ: “ Vớ vẩn, người thân chả phải tới rồi à, chẳng lẽ các cậu không phải?”

Đúng thế, đến cái quần sịp cũng từng mặc chung, tiền trong túi tiêu chung, còn ai thân hơn anh em họ, cả đám gãi tai, rõ ràng vẫn là bọn trẻ con to đầu, Mã Thu Lâm cười nhẹ: “ Hử, vẫn còn đứng đấy à, có phải vì cậu ấy để Mã Bằng đi, cho nên trong lòng có ý kiến không?”

Bình Luận (0)
Comment