Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 842 - Q7 - Chương 070: Hùng Tâm Dễ Già. (3)

Q7 - Chương 070: Hùng tâm dễ già. (3) Q7 - Chương 070: Hùng tâm dễ già. (3)

Cả đám tức thì im thin thít, không ai biểu đạt được chuẩn xác tâm tình của mình lúc này, Lạc Gia Long rụt rè nói: “ Cháu tuy không tán thành, song có thể thông cảm với cậu ấy, dù sao đó là kết cục tốt nhất với Mã Bằng.”

Số còn lại gật đầu, đại khái đó là tiếng lòng chung của họ.

“ Thế mấy đứa nghĩ vì sao Mã Bằng lựa chọn ra đi, vì sợ tội, sợ bị tra ra chuyện bất pháp, sợ ngồi tù, hay là sợ thành người tàn tật.” Mã Thu Lâm liên tiếp hỏi:

Đây là vấn đề mới, làm khó mọi người, ở đây có người quen, có người không biết Mã Bằng, nhưng một người không sợ chết, làm sao lại sợ mấy thứ đó.

“ Tôi không biết cậu ta, nhưng tôi nghĩ rằng, vì trong lòng cậu ta quan trọng nhất là nghề nghiệp này, mọi nam nhân đều có một giấc mộng anh hùng, hào tình hiệp nghĩa, muốn cứu khổ trợ nguy, trừng trị kẻ ác, bộ cảnh phục trên người này chính là chỗ gần giấc mộng nhất .... Cho dù sau này một ngày các cậu làm trái lương tâm, làm chuyện phạm pháp, giấc mộng đó không vì thế mà thay đổi, thứ quan trọng nhất trong lòng các cậu, cũng là thứ quan trọng nhất trong lòng cậu ta.”

Thiệu Vạn Qua phục sát đất, cảm ngộ này đâu phải ai cũng có, nhìn đám nhãi con thường ngày cả đội trưởng cũng dám ai đều im lặng nghiền ngẫm, xem ra những lời này đi vào trong lòng rồi.

“ Cháu hiểu rồi.” Lạc Gia Long nói xong đi vào phòng bệnh, lần lượt từng người đi theo, không bao lâu bài hát anh em lại vang lên, không khảng khái kích động như mọi khi, mà nhẹ nhàng như lời ru:

Thiệu Vạn Qua thở phào, Mã Thu Lâm mỉm cười hiền từ gật gù, kỳ thực cũng không phải toàn bộ là nghĩ không thông, mà chỉ cần một cái cớ tựa hợp lý để hợp thức hóa mà thôi, lời ông ta chưa hẳn là chân lý gì, ý nghĩa những lời đó thì ai cũng hiểu, nhìn đám anh em quây quần bên giường bệnh, khẳng định chắc chắn:” Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Sự kiện cứ tiếp tục mở rộng, mỗi vụ án đều có thu hoạch trong dự liệu và phát hiện không ngờ.

Trong đó một nhân chứng quan trọng mà không ai ngờ tới, luôn cho rằng hắn là tên tội phạm cứng đầu nhất lại khai báo rất thành thật, tổ chuyên án chẳng phải tốn nhiều công sức, đó là Mã Thước.

Ví như dùng xưởng thuốc chế tạo ma túy là sáng kiến của Phan Mạnh, hắn chính là Kim Long, sau khi kinh doanh ngoại thương liên tiếp thất bại, chuyển sang vận chuyển ma túy. Ba năm trước chân rết ở Quảng Châu bị chặt đứt, hắn nảy ý tưởng không ngờ, đưa cơ sở vào sâu trong nội địa, chắc là bước đường cùng, có lẽ chính hắn không ngờ sẽ thành công.

Theo lời khai của Mã Thước, thủ pháp chẳng có gì mới, chẳng qua dùng tiền và sắc, lấy giá thấp có được quyền kinh doanh xưởng thuốc, cùng giấy phép nhận khẩu nguyên liệu, từ ý nghĩa nào đó mà nói, gần hắn như sản xuất buôn bán ma túy hợp pháp.

Đương nhiên, không thể là một mình hắn thao túng, lúc này mới phát hiện ra, mục tiêu tối thượng không phải là Kim Long, mà là Cố Hiểu Đồng, e không có cô ta thì chuyện kinh doanh này không được bật đèn xanh thuận lợi như thế, huống hồ vây quanh cô ta còn có đám thương nhân thành đạt.

Cứ nghĩ Đỗ Lập Tài chỉ là chân rết phía dưới, nhưng không, Mã Thước còn phải nghe lệnh hắn, bất ngờ hơn nữa Đỗ Lập Tài và Cố Hiểu Đồng quan hệ không cạn, thậm chí địa vị cao hơn tên nội gián Quách Bằng Quảng của phòng số 9 rất nhiều.

Men theo manh mối này đẩy nhanh tiến độ bắt giữ.

Hai ngày sau khi xảy ra vụ án, bắt được Thân Quân Hành phụ trách trung gian.

Sau năm ngày, một ngày trước ngày thế giới phòng chống ma túy, Phan Mạnh sa lưới ở Hong Kong, bị nhân viên ngoại cảnh của phòng 9 bí mật bắt giữ.

Trong vòng hai tuần , không ngừng có quan viên Đại Nguyên được mời đi "uống trà", đều là người có dính líu tới Diêu Mạn Lan, nữ nhân đó thành công lập nên mạng lưới quan hệ lớn ở Đại Nguyên. Nghe nói bọn chúng đang định tẩy trắng, chuẩn bị mua sản nghiệp lợi nhuận cao như xưởng than, dinh thự Đào Viên, nghiệp vụ thông tin, nếu không xảy ra chuyện đã có đế quốc thương nghiệp to lớn.

Đáng tiếc, không phải mọi sự mạo hiểm sẽ có báo đáp tương ứng.

Khi đó phó sở trưởng Hứa đang trên đường tới trại giam số một, ở trên xe Tiêu Mộng Kỳ báo cáo vắn tắt tiền triển thời gian qua.

Khi nói tới Mã Thước, cô rất ngạc nhiên vì kẻ này dễ thẩm vấn như thế, Hứa Bình Thu nói đó là loại sống không biết quý tính mạng, chết không chịu hối cải, biết là không sống được nên muốn thống khoái thôi. Khi Tiêu Mộng Kỳ tức giận nói tới nghi phạm thành công trốn đi không có khả năng quy án, đang tiêu diêu ở nước ngoài. Hứa Bình Thu càng thản nhiên, có câu nói cũ, làm nhiều chuyện bất nghĩa tự chuốc lấy cái chết, nếu mấy quốc gia phương Tây thích chứa chấp loại người này, ông không ngại gửi hết chúng sang đó.

Đó giống câu nói đùa, mỗi năm số quan tham bỏ trốn sang các nước phương Tây tới cả vạn, đến khi chính phủ tỉnh hạ lệnh quan viên cấp xử trở lên nộp hộ chiếu mới phát hiện rất nhiều nô bộc của công dân cả nhà đã là người nước ngoài, thậm chí đến bản thân cũng là người nước ngoài rồi, trở thành trò cười quan trường.

Xe dừng lại, xuống xe Tiêu Mộng Kỳ theo sát bước chân Hứa Bình Thu: “ Phó sở trưởng Hứa, tôi còn có hai nghi vấn nữa, có thể thỉnh giáo không?”

Hứa Bình Thu nghiêng đầu sang, trong hệ thống cảnh sát, nữ nhân có ưu thế trời sainh, đại mỹ nữ như Tiêu Mộng Kỳ, cả tỉnh chỉ một hai người so được thôi, thoải mái phất tay:” Nói đi.”

“ Vì sao khi nghe báo cáo, chú chỉ muốn nghe bản thật vắn tắt, nhưng lại nắm được những chỗ người khác không thể thấy?” Tiêu Mộng Kỳ chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây thơ hiếu học, không phải nghi ngờ, đại bộ phần nam giới không cự tuyệt, kể là mặt sắt như Lão Hứa:

“ Tôi không nhìn vào vụ án, tôi chỉ vào con người.” Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng: “ Ví như tôi nhìn ra kỳ thực câu này của cô không phải để hỏi, mà là để nịnh lãnh đạo ấy.”

Tiêu Mộng Kỳ hơi đỏ mặt, cười ngượng ngùng biến bất lợi thành ưu thế:” Vậy tôi tiếp nịnh chú nhé, câu hỏi thứ hai, chúng ta tới gặp Đỗ Lập Tài có ý nghĩa gì?”

“ Vậy cô đánh giá Đỗ Lập Tài thế nào?”

“ Chết chưa hết tội.”

“ Vậy Mã Bằng?”

“ Chết được như ý.” Tiêu Mộng Kỳ trả lời dứt khoát:

“ Không hẳn là đúng, Đỗ Lập Tài tư lịch cao hơn Mã Bằng, thừa biết mình đi tìm đường chết vẫn đi tới lúc này, có lẽ chính hắn mới là kẻ muốn chết.”

Hứa Bình Thu thở dài: “ Còn Mã Bằng, cậu ta yêu quý nghề này cậu ta không muốn ra đi, nhưng cậu ta cùng đường rồi. Nếu từ góc độ pháp luật mà nói, há chẳng phải chết chưa hết tội? Chúng ta làm cảnh sát không thành phần cảm tính, nhưng đừng để cảm tính chủ đạo mình.”

“ Vâng, tôi hiểu rồi, vì thế chúng ta nên kiên quyết dự phòng từ lúc đó manh mún.” Tiêu Mộng Kỳ khom người cảm tạ:

“ Tiểu cô nương, sắp học được cách làm lãnh đạo rồi.” Hứa Bình Thu cười khà khà, càng lúc càng hài lòng, kỳ thực ông ta đã chấm Tiêu Mộng Kỳ làm người kế nghiệp mình rồi:

“ Vậy thì khi nào tôi mới thực sự học được?” Tiêu Mộng Kỳ tranh thủ lấy can đảm thỉnh giáo

“ Khi nào loại bỏ cảm tính khi làm việc là học được rồi.”

Nói xong sải bước đi nhanh, Tiêu Mộng Kỳ chần chừ, cô nghĩ tới Dư Tội, tới nay chuyện tại sao Dư Tội biết Đỗ Lập Tài nhiều hiềm nghi vẫn để hắn ở cùng Mã Bằng vẫn gây tranh cãi trong nội bộ tiểu tổ chi viện, nhưng như lời Hứa Bình Thu nói, loại bộ phần cảm tính thì đúng là kỳ chiêu, bất kể ai khả nghi cũng sẽ lộ diện nhanh hơn.

Cô có chút rối rắm, nhưng cô cưỡng ép mình tiếp nhận.

Bình Luận (0)
Comment