Hai năm trước ....
Tổ chuyên án phá vụ bán ma túy xuyên tỉnh trở về thực sự vinh quang nhất thời, Đỗ Lập Tài khi đó đạt tới đỉnh cao sự nghiệp, nhưng khi cạnh tranh phó cục trưởng bị loại, có cán bộ trẻ đi sau lại tới trước, là cấp dưới thường kính lễ hỏi han hắn, giờ ngược lại, hắn phải báo cáo công tác.
Một đêm uống say, hắn không biết đi đâu, nhà, đơn vị, cả hai nơi quan trọng nhất trong cuộc đời đều không dung nạp hắn.
Cuộc sống dà dày vò, nhất là với người nguyên tắc, khô khan thiếu cách giải tỏa như hắn.
Nhưng hắn gặp được một nữ nhân khiến hắn phấn chấn trở lại, một nữ nhân có thân phận, địa vị, có hoa dung nguyệt mạo, hôm đó trời mưa nhỏ, xe nữ nhân đó cọ vào xe hắn, khi hắn phẫn nộ xuống xe ... Rồi sau đó cuộc gặp gờ tình cờ, nữ nhân đó không chỉ bồi thường, còn tới tận nơi xin lỗi, rồi hai người gặp gỡ, hẹn hò, nữ nhân ôn nhu ấy trong đôi mắt say kể rất nhiều chuyện bất hạnh trong già đình, hai người chung hoàn cảnh, phát triển tới thân mật sẽ rất ngắn.
Nữ nhân đó là Cố Hiểu Đồng, Đỗ Lập Tài tìm thấy cơ hội sĩ đồ lẫn kích thích trên giường.
Cô ấy rất giàu, trong lúc vô tình luôn ăn mặc cho hắn thật đẹp trai, thật trẻ trung, cô ấy nói, thích vẻ cương mãnh của hắn, vì thế tâm thái hắn cũng dần trẻ hơn.
Cô ấy nói, muốn biến hắn thành nam nhân thành đạt, vì thế hắn không chút do dự đầu tư vào xưởng chế thuốc số 2, cho dù bằng kinh nghiệm lâu năm, hắn nhìn ra nơi đó có vấn đề.
Có điều sau khi được chia hoa hồng rất lớn, nhưng thứ khác đã không quan trọng nữa, chúa tể thế giới này không phải là công bằng và chính nghĩa, vì có những kẻ công lao không có lấy nửa tấc vẫn ngồi lên đầu hắn, hắn nhận ra có ngàn cách đạt được mục đích.
Hai tháng trước.
Một cú điện thoại phá vỡ yên bình, hắn không ngờ sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy, càng không ngờ Phan Mạnh mà hắn quen chính là Kim Long mà phòng số chín đang truy tìm, khi Cố Hiểu Đồng đem tất cả kể cho hắn, chính hắn là người trấn an cô.
Vì thế hắn bày ra vở kịch bắt cóc chính vợ con mình để bản thân có cớ giết chết Thẩm Gia Văn.
Tiếp theo đó là phải chuyển xưởng thuốc đi, hắn có thể tiêu diêu ngoài pháp luật, ở bên cô gái trong lòng, hắn biết hôn nhân của Cố Hiểu Đồng và Thích Nhuận Thiên chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi, hắn không khó tra ra Thích Nhuận Thiên có số tình phụ mà hai bàn tay không đếm hết.
Thế nhưng chuyện khó khăn hơn dự kiến, nếu chỉ có phòng số 9 còn dễ, đám đó chỉ muốn che che đậy đậy sợ xấu mặt, hành động rất tiện, nhưng không ngờ tổng cục hình sự nhảy vào, liên tục xuất chiêu không theo quy tắc.
Hắn biết thủ pháp này xuất phát từ tay ai, càng biết mượn tay ai thực hiện, vì thế nảy ra ý dùng phương pháp khác tiếp cận đội ngũ, và hắn thành công ... Gần thành công.
Thời khắc cuối cùng, thất bại trong gang tấc.
Trong hành lang bê tông cốt thém, tiếng xích sắt kéo lê xoèn xoẹt, Đỗ Lập Tài đi từng bước nhỏ, mỗi bước dài như cả thế kỷ.
Hai tuần trước ....
Chuông cửa vang lên, hắn biết ai tới, một khẩu súng đen ngòm chĩa vào đầu hắn, là Mã Thước, hai người diễn kịch, không ngờ tốc độ Mã Bằng nhanh hơn, đã rút súng ra, bắt Mã Thước buông súng.
Hắn biết Mã Bằng không thỏa hiệp, vì thế hắn nhào sang bên bất ngờ xoay người bắn, Mã Thước và Mã Bằng cùng nổ súng, chân hắn bị trúng đạn, Mã Bằng bị trúng hai phát vào tay trái rống lên: " Đỗ Lập Tài, lão tử luôn thấy mày bất thường rồi ..."
Ánh mắt phẫn nộ của Mã Bằng khi đó thật khủng khiếp.
Còn bây giờ.
Còng tay, xích sắt, toàn thứ hắn quen thuộc, khi những thứ đó đặt lên người, hắn mới bừng tỉnh nhận ra, đứng trước tự do, mọi thứ đều không đáng kể.
Thời gian qua rời xa thế giới huyên nào, bình tâm lại, hắn biết mình sai rồi, nữ nhân lăn lộn ở chốn danh lợi, thứ cô ta quan tâm nhất sao có thể là tình cảm, lời trên giường sao có thể tin.
Vì thế mọi thứ kết thúc, đối diện với hắn là Hứa Bình Thu.
“ Ngồi đi, không cần kính lễ đâu.”
Hứa Bình Thu mặt lạnh tanh chỉ cái đôn xi măng, còng tay còng vào xích sắt gắn liền với đôn, nghi phạm trọng đại đều có đãi ngộ như thế.
Tiêu Mộng Kỳ đặt ghi âm để lên bàn.
“ Chả có gì để nói.” Đỗ Lập Tài hết sức tiều tụy, gò má hốc hác, bị tai nạn xe cào xước xát mặt đã đóng vảy, trông vô cùng dữ tợn:
“ Để lại chút di ngôn đi, lặng lẽ ra đi như vậy chán lắm.”
Đỗ Lập Tài không hút thuốc, hắn là người sinh hoạt rất khắc chế, Hứa Bình Thu khó tìm ra được thời cơ mở đầu câu chuyện.
“ Ông muốn nghe chuyện hay ho gì? Có phải tôi làm sao từ cảnh sát sa đọa thành tội phạm không?” Đỗ Lập Tài hừ một tiếng, giờ hắn chẳng cần tôn trọng ai nữa rồi:
“ A, đề tài này không tệ đâu, vậy kể đi, nghe nói quan hệ của cậu với Cố Hiểu Đồng tốt lắm, hình như là khách trong màn của cô ta?” Hứa Bình Thu khích:
“ Đúng, lãnh đạo chỉ ngủ với vợ không nhiều, không thể chỉ cho quan phủ phóng hỏa, không để bách tính đốt đèn chứ.” Đỗ Lập Tài thách thức lại:
“ Có lý lắm, chỉ là Lập Tài này, đừng vì cô ta hiến thân trên giường mà cậu cược cả mạng vào chứ? Dù gì cũng là đồng chí lâu năm rồi.”
“ Tôi muốn hiến thân cho sự nghiệp, nhưng lãnh đạo lại không cần, ông rõ nhất còn gì, tôi 17 lần bị thương, 7 lần bị bắn, 12 lần trao thưởng, nửa cái mạng này của tôi bán cho tổ chức, tôi được gì nào? ... Thằng nhãi ranh ngồi văn phòng, ma túy chưa từng sờ tới, một tấc công chưa có, vậy mà người liều mạng bên ngoài như tôi phải báo cáo với hắn à?” Đỗ Lập Tài cho tới giờ oán hận chưa tan:
“ Tôi hiểu, Phùng Đường dễ già, Lý Quảng khó phong hầu, tôi cũng có bất mãn này, chỉ thế thôi mà sa đọa à? Nếu thế thì quá nửa tổ chức của chúng ta đã phản bội rồi.” Hứa Bình Thu cảm khái:
“ Phản bội hay không cũng thế thôi, tôi làm cục chống ma túy mười mấy năm, con nghiện tăng lên không chỉ 10 lần, cơ cầu phình lên cũng không chỉ mười lần, nhưng làm gì, công nhỏ xíu thì ùa vào tranh, chuyện nhỏ xíu thì ra sức tránh ... Chán rồi, thế thôi.” Đỗ Lập Tài bỏ đi mặt nạ của quan viên cao cấp, lưu manh chả kém Dư Tội:
“ Vậy cậu làm thế có gì hay?”
“ Có chứ, chí ít tôi biết ôn nhu là sao, hưởng thụ cuộc sống là thế nào ... Tôi thua, ông thoải mái chế nhạo đi, nhưng tôi không hối hận.”
“ Thế hả, tôi không có tâm tình cười nhạo cậu, tôi chỉ xem trọng chân tướng, chuyện xảy ra sau đó, e cậu không biết. Để tôi nói nhé, ba ngày trước khi cậu xảy ra chuyện, Cố Hiểu Đồng đã ra nước ngoái, đôi uyên ương không cùng mệnh, cậu ở đây liều mạng, cô ta ở nước ngoài đợi đếm tiền.” Hứa Bình Thu thấy không đáng:
“ Im đi.” Đỗ Lập Tài nhíu mày.
Hứa Bình Thu vẫn tiếp tục: “ Còn tra được chuyện vụn vặt, bản thân Cố Hiểu Đồng cũng dùng ma túy, sinh hoạt tư rất bừa bãi, thường tham gia bữa tiệc thác loạn, quan hệ nam nữ cực kỳ tùy tiện ...”
“ Tôi nói đủ rồi.” Đỗ Lập Tài nhếch môi đầy khinh bỉ: “ Xỉ nhục cô ấy hay lắm sao, làm các người cao đẹp hơn à, để đổ lỗi cho người khác? Không, Hứa Bình Thu, ông nhầm rồi, đúng, tôi tin nhầm người, nhưng tôi cám ơn cô ấy chỉ cho tôi cuộc sống khác, đáng sống hơn ngàn lần, vạn lần, dù là ngắn ngủi. Tôi sa đọa là tại tổ chức này, không phải vì Cố Hiểu Đồng, tôi không phải người đầu tiên, cũng chẳng là người cuối cùng.”
“ Tôi biết mình làm gì, tôi biết hậu quả là gì, tôi làm tôi chịu, muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng đổ hết mấy thứ thối tha các người gây ra lên đầu một nữ nhân, hèn lắm.”
Ghi âm tiến hành nửa tiếng, Đỗ Lập Tài thuật lại toàn bộ quá trình sa đọa của mình, sau đó gọi người muốn đi.
.....
Bảo sao phim Dư Tội phải dừng, mấy lời chửi tổ chức này lên TV đc ko, lãnh đạo nào chịu, nếu ko lột trần tất cả thế này thì nó lại là phim bắt cướp tầm thường. Vụ án thì có thể nhiều truyện đặc sắc không kém, nhưng nói về con người xung quanh, thực sự Lão Thường vượt lên một bậc.