Trên đường về, Hứa Bình Thu phát hiện Tiêu Mộng Kỳ mặt mày u ám, biết cô bị lời lẽ của Đỗ Lập Tai tác động:” Đừng để ý tới hắn, rốt cuộc hắn chỉ bao biện cho bản thân thôi, trong lòng chỉ có thăng chức với đãi ngộ thì cách cục không thể cao được, nếu hắn vẻn vẹn ăn tiền bẩn tôi thương hại hắn, nhưng kẻ bán đứng cả đồng chí thì lý do gì cũng không chấp nhận.”
“ Phó sở trưởng Hứa .... Tôi muốn hỏi chú một chuyện ...” Tiêu Mộng Kỳ cắn môi hỏi khẽ:
“ Nhịn rất lâu rồi đúng không, chuyện Dư Tội chứ gì, nghe Đỗ Lập Tài nói, sợ Dư Tội cũng vậy?” Hứa Bình Thu nhìn thấu lòng người:
“ Đúng ạ.”
“ Ài, kỳ thực cậu ta là người duy nhất tôi nhìn không thấu, cho nên tôi không biết phải trả lời cô thế nào ...” Đứng ở trước xe, Hứa Bình Thu nhìn lại nhà giam, hơi ngẩn người, trong đêm mấy năm trước, ông cũng đưa y vào nơi như thế:
“ Tôi thấy nên để anh ấy về đội.” Tiêu Mộng Kỳ hít một hơi nói ra ý nghĩ của mình:
Hứa Bình Thu lắc đầu:” Là bạn bè, cô có thể hành động cảm tính, nhà lãnh đạo thì không thể, cục thành phố đã ra công văn, viện kiểm sát đã lập án, chứng cứ lại quá rõ ràng, cậu ta là cảnh sát bẩn diễn giả làm thật, không thể không cân nhắc tới cả dư luận ...”
Đây là chuyện khó xử của Lão Hứa, với ảnh hưởng của ông không thể giải quyết được, tuy trên cục biết nội tình vụ án, song không thể công khai với công chúng, ít nhất đoạn phim kia không cách nào xử lý, huống hồ có những kẻ muốn nhân cơ hội này loại bỏ cái gai trong mắt.
Ngày hôm đó Tiêu Mộng Kỳ an bài qua loa công tác, cuối cùng cô cũng có thể thoát thân, chạy tới bệnh viện, di động đã không thể liên hệ, nghe nói Dư Tội sau khi tỉnh dậy không nói gì cả, lòng rất lo.
Có điều tới nơi chỉ có thất vọng, gặp được Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên, họ nói Dư Tội đã xuất viện từ sáng rồi, bỏ đi không nói tiếng nào ..
Dư Tội bước chân mệt mỏi dẫm lên ánh nắng mai, vất vả lên lên rặng núi.
Thi thoảng ánh sáng chói lòa loáng qua mắt, cỏ cây vẫn còn đẫm sương sớm, trong veo, thuần tịnh, không có chút tạp chất nào. Nơi này ít người qua lại, luôn tĩnh mịch như thế, dù có thêm một ngôi mộ mới, dù cái tên trên đó từng oanh động, tới đây, tất cả đều trở về với tĩnh mịch.
Dư Tội dừng lại trước tấm bia lạnh băng, trên đó khắc ảnh Mã Bằng tươi cười, hoa viếng bị gió thổi tới bời, y ngồi xuống, cởi túi mang theo ra, hai chai rượu, một điễu thuốc, một gói lạc, nửa con gà quay.
“ Lão Nhị, tôi không ngăn anh, tôi biết, ngăn anh lại thì anh hận tôi cả đời ... Nhưng tôi buông tay, có lẽ tới tôi phải hối hận cả đời, máu của anh bắn cả lên mặt tôi rồi, anh không trách tôi, nhưng tôi không tha thứ được cho bản thân ... Lão Nhị, anh nằm dưới đấy thì thoải mái rồi, anh có thể cười rồi, nhưng tôi biết phải làm sao?”
Nghe không giống lời người đi tế điện lắm, Dư Tội lẩm bẩm thắp một nén hương, châm điếu thuốc, rót rượu, từng chén từng chén một đưa lên:
“ Lão Nhị, anh đúng là ngốc, không nhà, không vợ, kiếm lắm tiền bẩn thế làm gì ... Không phải tôi cười anh đâu, ài, thực ra tôi cũng giống anh, ra sức nhét tiền vào túi, nhưng mà tôi muốn mua cái nhà to ở tỉnh thành, đón cha tôi lên hưởng phúc ... Cơ mà cái đó không phải tiền, nó giống lựu đạn, dấu ở đâu cũng không thấy an toàn, mấy năm qua tôi chẳng dám tiêu ....”
Chai rượu đã rót hết, Dư Tội dựa lưng vào mộ, vuốt ve tấm bia đá, mắt hướng về ánh mặt trời, chói tới làm người ta không mở mắt ra được.
“ Tôi đi đây ...” Hương đã cháy hết, Dư Tội đứng dậy, động tác trước kia dễ dàng như hít thở, lúc này sao khó khăn, như thân thể chỉ muốn nằm luôn xuống vậy: “ Mỗi năm tôi sẽ tới thăm anh, mang cho anh rượu thuốc, giống anh em ta trước kia hay uống.”
Xưa nay Dư Tội chẳng tin ma quỷ thần thánh, giờ y chợt mong thế giới này thực sự có thần có ma, như vậy, biết đâu có ngày gặp lại nhau.
Hoặc là có thật, gió chợt mạnh lên, cây cối lao xao như đáp lại.
Dư Tội chầm chậm xuống núi, lần nữa quay đầu lại, chợt nhận ra hàm nghĩa mới của cái chết, đó là để người sống càng hiểu ý nghĩa của sự sống, học cách trân trọng.
Thời gian lặp đi lặp lại.
Cuộc sống tựa không ngừng dày vò.
Đường Trường Trì, trường câm điếc, ông già đã rất nổi tiếng ở nơi này lại tìm ra được việc mới để làm, chăm sóc sân trường, bãi cỏ được ông cắt rất chỉnh tề, đấm trẻ con không biết nói mỗi lần thấy ông đều dùng đôi mắt to long lanh, bàn tay mũm mĩm làm động tác chỉ chỉ tay về tim, hàm ý là:
Chào ông Mã.
Chuyện công ích này mới đầu chỉ một mình ông già đó làm, sau đó là giáo viên tham ra, rồi tới đứa bé lớn một chút, mỗi tuần có người tình nguyện ở trường đại học. Tóm lại là càng lúc càng đông, từ bãi cỏ ra tường bao rồi cả con phố, rác rưởi, tờ quảng cáo, dần dần biến mất, cho dù vẫn còn rất nhiều, song so với ban đầu thì sạch sẽ vừa mắt lắm.
Buồi chiều nắng gắt, Mã Thu Lâm lại sách thùng sơn ra góc chân tường bận rộn, đó là một công ty, một hôm công ty này quyên cho trường 2 vạn, chẳng nói nhiều, chỉ bảo là nên làm, vì thấy ông già ngày ngày giúp con đường quét về sinh, dọn quảng cáo, kiên trì không nghỉ, công ty có mười mấy nhân viên ấy góp tiền với nhau, quyên cho trường.
Kỳ thực Mã Thu Lâm chẳng nghĩ tới đó, chẳng qua là thấy bất nhã, có điều như được gợi mở, ngày nghỉ sẽ có rất nhiều người làm chung, không phải ngày nghỉ, mọi người bận rộn thì ông làm một mình.
Đơn giản lắm, chấm ít vôi, quét một lượt, chẳng mấy chốc thành bức tường trắng sạch sẽ, trông mỹ quan hơn bị dán giấy sơn xịt nham nhở đen xì nhiều.
Ông cứ quét, quét, quét, không bỏ sót chỗ nào, chẳng bao lâu thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm lăn trên gương mặt gày gò, ai dám nói đó không phải là bức tranh đẹp chứ?
“ Dư Nhi, lại giúp đi chứ, đứng đó làm gì?” Mã Thu Lâm bỏ xô xuống nghỉ, lâu mồ hôi nhìn thấy Dư Tội đứng đó, chả biết nhìn bao lâu rồi, chỉ chổi quét vào mặt mắng:
“ À, dạ ..” Dư Tội tới nhận lấy thùng sơn:
Mã Thu Lâm mỉm cười:” Ra viện rồi hả?”
“ Dạ, vừa ra sáng nay.”
“ Ừ, không sao là tốt rồi ....”
Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, không cần nhiều lời, rất nhẹ nhàng, chính vì thế mà Dư Tội thích Lão Mã, chỉ là thích không được bao lâu, bị Lão Mã mắng quét tường không biết làm, chỗ bỏ sót, chỗ quét quá dày, xấu, thế là ông cầm lấy chổi quét, Dư Tội bị đuổi sang xách xô nguấy vôi.
Mấy tiếng sau công việc kết thúc, Mã Thu Lâm dọn đồ xong, tiễn Dư Tội ra ga tàu hỏa.
Đi tiễn còn có Sở Tuệ Tiệp, cô gái điềm tĩnh, thi thoảng còn thẹn thùng làm Dư Tội không sao kết nối được với nữ tặc vài năm trước ra tay như gió, nhìn cô quyến luyến tạm biệt, nhìn cô muốn nói lại thôi, y phải quyết tâm tỏ ra lãnh đạm mới đi được.
“ Chú Mã ...” Sợ Tuệ Tiệp lo lắm, đã không thấy khuôn mặt Dư Tội nữa rồi:
Mã Thu Lâm biết cô gái ông coi như con đang nghĩ gì: “ Cháu có lo cũng vô ích, cũng giống cháu vậy, tự bước qua, không ai giúp được đâu.”
“ Nếu anh ấy không qua được thì sao, nếu không thể làm cảnh sát nữa thì sao?”
“ Làm cái gì không quan trọng, cậu ta bị đuổi chú còn mừng.” Mã Thu Lâm thở hắt ra, nắm tay Sở Tuệ Tiệp: “ Về thôi, thằng nhóc đó không phải người cần người khác lo lắng cho đâu.”