Đầu đường Đại Nam, trời nóng hầm hập, một cô gái đang phát quảng cáo cho viện thẩm mĩ, thi thoảng có người hứng thú, cô ân cần giới thiệu từng hạng mục, bán thẻ trải nghiệm giá rẻ. Thiệu Soái giống như trộm, theo dõi giám sát, cuối cùng bị cô phát hiện, cong môi hướng về chỗ hắn trốn.
Thiệu Soái cười ngượng chạy tới, đưa cho chai nước ngọt, kiếm đề tài bắt chuyện: “ Mộng Liễu, thật trùng hợp, hôm nay không đi học à?”
“ Thế anh không đi làm à?” Cố Mộng Liễu không khách khí, vặn nắp uống một ngụm, phả ra một hơi mát lạnh, cô biết người theo đuổi mình này làm thám tử tư:
Tuổi thanh xuân quý giá, non nớt ngây thơ, Thiệu Soái nhìn si dại: “ Bọn anh đi làm rất tự do, hay là để anh giúp em ... Thật, chuyện tiếp thị này anh giỏi lắm.”
“ Anh không làm nổi đâu.” Cố Mộng Liễu không tin:
“ Em nhầm rồi, nữ nhân không thích mỹ nữ như em, nhưng soái ca như anh sẽ không ngó lơ đâu.” Thiệu Soái mặt dầy nói:
Hai người đánh cược, sau đó bắt đầu phát quảng cáo, Thiệu Soái nhanh chóng phát hiện ra ở phương diện này mình là thằng ngốc, mồm thì vụng, ánh mắt cũng có vẻ không đúng, nhìn nữ nhân qua đường là người ta vội vàng đi nhanh hơn ... Mãi hắn mới nhận ra, làm thám tử quen rồi, mắt khác nào trộm, người ta không bị dọa chạy mới là lạ.
Có điều không thể làm khó được hắn, rút điện thoại cầu cứu.
“ A lô, Thử Tiêu, mau tới đầu đường Đại Nam, mua của tôi mấy tấm thẻ trải nghiệm, đừng hỏi nhiều, lúc khác tôi mời cậu ăn cơm.”
“ Lạc Đà, tới đường Đại Nam đi, gọi cả bạn gái của cậu theo, mau hộ tôi vài thẻ trải nghiệm, làm đẹp ấy ... Cái gì? Ai bảo cậu làm đẹp ... Tôi đang tán một em gái bán thẻ, có giúp không?”
“ Thiều Quân à ... Cậu gọi Văn Quyên tới giúp cái ....”
Hồi lâu sau Cố Mộng Liễu phát hiện, 50 tấm thẻ trải nghiệm bị Thiệu Soái tiếp thị hết, cô tròn mắt: “ Anh gian lận à, làm gì mà bán tốt như thế chứ?”
“ Lòng yêu cái đẹp thì ai chả có, bán quá dễ.”
“ Tôi thấy anh bán cho nam.”
“ Cảnh giới tối cao của tiếp thị là phải bán được cả lược cho nhà sư, có nam nhân nào bên cạnh không có một mỹ nữ, đôi khi còn có mấy người.” Thiệu Soái mặt dày mày dạn bốc phét:
Tiểu cô nương đúng là dễ lừa, ai ngờ tin thật, không hoài nghi loại như Thử Tiêu căn bản không giống khách, hai người ngồi hàng rào hè đường đếm thu nhập, bán mỗi tấm thẻ lãi được vài đồng, vậy là có hơn một trăm đồng rồi, còn nói khi kiếm được nhiều tiền sẽ mua món ăn ngon cho mẹ.
Cô chưng cầu ý kiến của Thiệu Soái, ai ngờ thằng này đầu óc u ám, lúc sau tỉnh ngộ: “ Hay là anh cho em vay.”
Vừa nói ra thấy cô nhíu mày liền biết sai rồi, rối rít cả lên: “ Coi như anh chưa nói, coi như anh chưa nói, anh không có ý gì cả đâu.”
Cái cô gái vốn trắng trẻo xinh xắn giờ phơi nắng tới đen xì, gian nan mỗi ngày kiếm vài đồng làm Thiệu Soái thực sự yêu thích, hắn đang định chuẩn bị mời cô buổi tối cùng nhau ăn gì đó, thì có kẻ phá đám.
“ Tìm anh à?” Cố Mộng Liễu giật mình chỉ sau lưng:
Thiệu Soái quay đầu một cái tức thì nổi giận, từ trong một chiếc xe cảnh sát có hai người đi xuống tiến về phía hắn, rõ ràng cô gái cho rằng hắn có vấn đề rồi.
Thiệu Vạn Qua như thổ phỉ, Vạn Thụy Thăng chẳng khác nào bán đa cấp, làm Cố Mộng Liễu định chạy, Thiệu Soái vội giữ lại: “ Không sao, người mình.”
Đúng là người mình, Thiệu Vạn Qua kính lễ đưa cho một tờ giấy, Thiệu Soái hồ nghi nhận lấy, mắt sáng lên, là chi phiếu. Thiệu Vạn Qua nói: “ Nếu không phải trong đội có người nhìn thấy cậu thì không dễ tìm, đây là tiền thưởng vụ án này, cục trưởng Vạn chuyên môn xin cho cậu đấy.”
Vạn Thụy Thăng giờ là cục trưởng tạm quyền cục chống ma túy, cười rất hiền từ: “ Chỉ có 5000 thôi, đừng chê ít.”
“ Đúng là hơi ít.” Thiệu Soái nói vậy vẫn đút vào túi:
“ Còn có chuyện nữa, cục công an thành phố chuẩn bị chính thức gửi giấy mời với cậu, người đội hai nhìn trúng cậu đấy, xưa nay đều đích thân do đội trưởng mời, đừng nói là cậu không muốn, cậu có tố chất làm cảnh sát.” Thiệu Vạn Qua nghiêm túc nói:
“ Để tôi suy nghĩ.” Ái dà, được người ta tới tận nơi mời thế này, còn ngay trước mặt cô gái mình thích, Thiệu Soái đắc ý lắm:
“ Nghĩ cái gì, từ bé cậu lớn lên trong đồn cảnh sát, đây là duyên phận kiếp này.” Vạn Thụy Thăng kính lễ, nói: “ Đợi cậu đấy.”
Không rườm rà, hai người nói xong đi ngay, Thiệu Soái chợt phát hiện một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, vội nói: “ Kỳ thực anh không muốn làm cảnh sát, họ cứ dây dưa, phiền chết đi được.”
“ Làm cảnh sát cũng tốt, vì sao không muốn?” Cố Mộng Liễu trân trọng cơ hội hộ hắn:
“ Anh ... Anh nghĩ em phản cảm với cảnh sát chứ?”
“ Vì cha tôi là quan tham, nên rất nhiều người khinh bỉ tôi ... Có điều không vì thế mà tôi phản cảm với cảnh sát, trong số họ vẫn có người tốt.”
Nụ cười thuần khiết đó làm Thiệu Soái kích động thiếu chút nữa phun ra chân tướng, nhưng hắn quyết định rồi, sẽ tới đại đội hai báo danh.
Cũng trong ngày hôm đó chức vị cao tầng có biến động, phó sở trưởng, cục trưởng cục công an Vương Thiếu Phong điều tới sở nông nghiệp, vẫn làm phó sở trưởng. Vị trí cục trưởng tạm thời do Hứa Bình Thu kiêm nhiệm.
Nghe đồn Vương Thiếu Phong bị Cố Ngôn Minh làm liên lụy, vì ông ta lỏng tay đã tạo điều kiện cho cả nhà họ lén trốn ra nước ngoài, chịu trách nhiệm lãnh đạo, điều khỏi cơ cấu công an. Ai cũng biết, đây chỉ là bước đầu tiên, nếu ông ta còn dính líu gì khác, trời mới cứu nổi.
Không chỉ ông ta, cùng với vụ án xưởng thuốc mở rộng, hơn mười cảnh sát do biết mà không báo, thiếu xót trong quản lý bị khai trừ.
Lại vài ngày sau, toàn tỉnh thống nhất tổ chức thi tuyển cảnh sát, số người ứng tuyển lại đạt kỷ lục, vẫn là nghề hot nhất.
Nơi này chưa bao giờ là mảnh đất lành, chưa bao giờ ngừng huyên náo, giống vây thành, người trong thành muốn rời đi, người ngoài chen chúc nhau vào, rời đi thành chuyện cũ, đi vào bắt đầu câu chuyện mới ...
Ba tháng sau.
Thời gian giống như hoa quả ở trên kệ, bất kể là xuân hạ thu đông, lúc nào cũng muôn màu muôn sắc, cuộc sống mỗi ngày một tốt hơn, người bán hoa quả không giống nhiều năm trước vai gánh tay đấy bán toàn là tào nữa. Bây giờ lê cát màu vàng, dâu tây đỏ chót, đào hồng thẩm, dưa hấu xanh đậm, Lão Dư cứ như kiểm duyệt đội ngũ, đi qua đi lại kệ hàng, ông biết làm sao để bán được hàng, như đào nhất nhất định phải còn vài cái lá, chuối tiêu không được có đốm ... Tóm lại giống bản thân ông ta, phải gọn gàng, sạch sẽ, bất kể bắt chuyện thiếu nữ hay bà cô, không thể để người ta ghét, đúng không?
Chính vì thế đây là cửa hiệu bán hoa quả thứ ba của Lão Dư rồi, làm ăn ngày càng lớn, có xư thế phát triển thành cuỗi cửa hiệu chuyên hoa quả.
“ Mãn Đường, giúp em một chút.”
Vợ gọi, ông ta đáp một tiếng chạy ra giúp xách nước.
“ Mẫn Chi, em nghỉ đi, để anh dọn.”
Hai người họ tựa hồ giống đôi trẻ, suốt ngày quấn lấy nhau mà vẫn còn mang theo chút e thẹn.
Ai nói không phải chứ, cuộc sống ngọt tới phát ngấy này làm người ta thấy giống thiếu chút cảm giác chân thực, nhưng nó lại chân thực, giống như một loại đền bù cho hơn hai mươi năm khổ cực, ông trời công bằng lắm, sẽ tử tế với mỗi người sống nghiêm chỉnh.
Mở cửa, quét dọn vệ sinh, sắp xếp thỏa đáng, sau đó Lão Dư như mọi khi ngồi ở trước hiệu hoa quả gọt mấy quả có sâu sứt xẹo, thái thành từng miếng ngon lành bắt mắt, có khách tới ông ta sẽ rộng rãi mời: Ăn trước mua sau.
Mỗi lần như thế đều làm vợ xấu hổ một phen, rất nhiều thủ đoạn nho nhỏ này khiến Lão Dư kinh doanh tốt hơn của bà, từng chút tích lũy đưa Lão Dư thành vua hoa quả ở con phố này, mỗi mùa nhập hàng đều do ông ta đi đầu, kéo cả xe về, chớp mắt bán đi kiếm không ít.