Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 846 - Q7 - Chương 074: Dư Tội Nhận Tội. (2)

Q7 - Chương 074: Dư Tội nhận tội. (2) Q7 - Chương 074: Dư Tội nhận tội. (2)

Đương nhiên thành công nhất không phải chuyện làm ăn, mà Lão Dư gặp ai cũng bốc phét, con tôi làm cảnh sát, phó cục trưởng đấy, sắp lên làm cục trưởng rồi.

Nhưng Lão Dư cũng có chuyện phiền lòng, ví như con trai thời gian qua lặng lẽ về nhà, Hạ Mẫn Chi chưa bao giờ thấy con trai ngoan thế, bà mơ hồ nhận ra có chuyện rồi, hỏi riêng Lão Dư, Lão Dư có chút lo lắng, gọi điện cho đám nhóc phá phách một lượt, chúng đồng thanh: Nghỉ phép năm của lãnh đạo.

Đấy, xem đi, làm lãnh đạo thích không, Lão Dư bảo vợ quá lo, chỉ là con trai nghỉ lâu quá, ông cũng chột dạ.

Đang phiền lòng có cỗ xe đỗ ở trước cửa hiệu, còn là xe đắt tiền đây, Lão Dư xoa tay, loại này thường mua không kén chọn, luôn lấy loại đắt nhất, ông ta vội vàng chạy ra.

“ Lại là anh à?” Dư Mãn Đường sắc mặt khó coi nhìn người vừa từ trên xe xuống, niềm vui biến mất luôn:

“ Vâng, chào ông chủ Dư.” Ngụy Cẩm Trình khách khí chắp tay:

“ Anh là gian thương, đừng có đi nịnh nọt con tôi được không, con tôi không gặp loại người như anh.” Dư Mãn Đường không vui:

Tháng trước đến một hồi, lái xe đắt tiền làm Lão Dư giật mình, hỏi kỹ mới biết là thương nhân Đại Nguyên, muốn mời con ông tới chỗ hắn quản lý làm ăn, thế sao được, Lão Dư nổi giận, thiếu chút nữa cầm quả dưa hấu ném, con trai tôi là cảnh sát tử tế lại đi theo gian thương à ... Đây là hành vi khoét góc tường CNXH.

Đuổi đi rồi, không ngờ lại tới, Ngụy Cẩm Trình cười: “ Ông chủ Dư, tôi thấy anh hiểu lầm ý tôi rồi.”

“ Ý gì mà lầm?” Dư Mãn Đường chặn cửa, không cho vào:

“ Lần trước tôi biểu hiện không đúng mực lắm .... Kỳ thực cảnh sát Dư đã cứu mạng tôi, tôi không biết báo đáp ra sao, anh nói xem, nợ ơn không báo cũng không đúng phải không? Chỉ là phương thức biểu đạt không tốt ... Lần này để tôi nói tỉ mỉ ...” Ngụy Cẩm Trình cũng lõi đời rồi, sao không biết cách quan hệ với loại người này:

Kỳ thực không khó, hút vài điếu thuốc, kéo ghế kể sự tích huy hoàng của cảnh sát Dư ở Đại Nguyên, làm Lão Dư hưng phấn như mình làm. Nói một hồi thành tri kỷ, Lão Dư rất keo kiệt mời Ngụy Cẩm Trình ăn hoa quả, là quả tươi đàng hoàng chứ không phải thứ quả thối do ông gọt lừa khách, giục hắn kể tiếp, không ngờ con mình ngầu thế.

Vậy là trò chuyện quên cả thời gian, đợi Dư Tội lái xe hoa quả về nhìn một cảnh dở khóc dở cười, thấy cha và Lão Ngụy ngồi ở cửa hút thuốc, tán phét rất hăng như dân phố chợ.

“ Con trai tôi về rồi.” Dư Mãn Đường thấy con, vội chạy tới cùng con trai rỡ hàng:

“ Cha, để con.” Dư Tội tranh:

“ Làm việc này con không bằng cha đâu.” Dư Mãn Đường dương dương đắc ý vác sọt hoa quả đi vào hiệu:

Dư Tội vội đỡ sau, mắng Ngụy Cẩm Trình: “ Không giúp đứng đó mà cười à?”

“ À, được ...” Ngụy Cẩm Trình sắn tay áo tham gia, không ngờ vừa vác một phát lảo đảo suýt ngã, làm Lão Dư cười hắn suốt, nói đám người có tiền chỉ được cái mẽ bề ngoài thôi:

Chuyển hết cả xe hàng, phủi bụi trên người, Lão Dư mời Ngụy Cẩm Trình trưa ở lại ăn cơm, hắn mong mà chả được.

“ Hay chúng ta đi dạo chút, anh Dư, tôi nói chuyện với cục trưởng Dư.”

Lần này Lão Dư thoải mái lắm, làm động tác mời, đi vài bước không thấy cha nữa, Dư Tội hỏi:” Lão Ngụy, anh làm gì thế, cha tôi nghi đấy.”

“ Sớm muộn cũng phải tới, anh dấu được bao lâu? Chuyện tôi nói nghĩ thế nào?”

Sau khi Ngụy Cẩm Trình rời trại giam cũng nghe ngóng tung tích của Dư Tội, trời không phụ người có lòng, mò tới tận quê y, vừa tới đã ra sức mời Dư Tội tới chỗ mình quản lý kinh doanh, hắn biết Dư Tội bán lương thực, đó là thực phẩm xanh, rất có tương lai

“ Tôi không hạ quyết tâm được.” Dư Tội biết Lão Ngụy có ý tốt, tâm ý này không tiếp nhận được:” Với lại tôi chẳng hiểu chuyện làm ăn của anh.”

“ Anh biết tôi tới đây không chỉ có thế, chuyện làm ăn dễ học, nhân phẩm không học được, nếu không có anh nhắc nhở thì tôi thực sự không biết có cách hại người đấy, họ thiếu chút nữa thành công.”

“ Huyện lệnh phá nhà, tri phủ diệt môn, một khi quan thương cấu kết thì thủ đoạn không còn giới hạn gì nữa.” Dư Tội cười cho qua:” Anh làm ăn nhìn người, chúng tôi phá án cũng là nhìn người, nếu không phân biệt được tốt xấu thì uổng phí làm cảnh sát rồi.”

“ Vậy anh thấy tôi thế nào?” Ngụy Cẩm Trình dựng cổ áo lên:

“ Đừng bảo tôi nói, anh dám nói tiền mình kiếm được đều không thẹn với lòng không?” Dư Tội bĩu môi hỏi:

Ngụy Cẩm Trình thản nhiên nói:” Đào Viên bị lệnh dừng đóng cửa chỉnh đốn, đó chỉ là vấn đề kinh doanh, tôi vô tội, pháp luật đã thừa nhận rồi.”

Dư Tội chỉ cười không nói nữa.

“ Chẳng lẽ anh định ở lại Lâm Phần này bán hoa quả cả đời à?” Bất kể Dư Tội nói thế nào, ở chuyện này hắn không tin:

“ Biết vì sao tôi không hoài nghi anh không? Vì sau khi gặp anh tôi phái người tìm hiểu, hôm đó anh đúng là không phải cố ý bắt tôi chờ, mà là ở bên cha anh.” Dư Tội gập tay tính:” Một người hoài niệm, trong lòng có cha, có vợ, không thể là tên trùm ma túy được ... Nói thật, tôi không ngại ở đây bán hoa quả cả đời.”

Chậc, Lão Ngụy hết nói rồi, tới mức này thì biết không còn hi vọng, cho dù Dư Tội rời đội ngũ cảnh sát thì cũng về quê chứ không phiêu dạt bên ngoài.

Lúc này Dư Tội có điện thoại, y rút ra nghe, Ngụy Cẩm Trình ở bên quan sát sắc mặt y, biến đổi rất đột ngột, đợi y cúp điện thoại mới hỏi: “ Có phải là có quyết định rồi không?”

Dư Tội lắc đầu, hồi lâu mới nói: “ Chuyện khác, một người bệnh nặng, cần tôi về Đại Nguyên một chuyến, vừa vặn đi xe của anh. Phải rồi, buổi trưa ở lại nhà tôi ăn cơm đi, từ xa tới mà không có gì chiêu đãi thì không phải.”

Ngụy Cẩm Trình biết là có chuyện rồi, nhất là buổi trưa ăn bữa cơm ở nhà Dư Tội cũng không bình yên, Dư Mãn Đường không biết vì sao khóc suốt, không ăn nổi cơm.

Nguồn cơn là cú điện thoại kia, Thiệu Soái gọi, hắn cứ đứng nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu, tim đập không thôi.

Cố Mộng Liễu ở bên cạnh run rẩy, hắn vội đỡ cô ngồi xuống: “ Đừng lo, bác gái không sao đâu, đừng khóc, lát nữa bác ấy ra, nhìn thấy em khóc sẽ đau lòng lắm.”

“ Ừm, em không khóc.” Cố Mộng Liễu lau nước mắt, lau không hết:

Tự sát, người mẹ bị kích thích thần kinh nghiêm trọng luôn ở bệnh viện thần kinh đợi thẩm vấn, vừa có chút chuyển biến tốt, đón ra một tháng, Cố Mộng Liễu chuẩn bị nhân kỷ nghỉ chăm sóc mẹ, không ngờ bà ta vừa khôi phục thần trí lựa chọn tự sát.

Lúc này toàn thân Cố Mộng Liễu còn dính máu mẹ mình, cô cõng mẹ từ lầu xuống.

“ Thực sự không sao đâu, em phát hiện rất sớm.” Thiệu Soái nắm tay cô an ủi:

“ Em ... Em sợ ...” Cố Mộng Liễu gục đầu vào vai Thiệu Soái: “ Nếu, mẹ em làm sao, em ăn nói với cha em thế nào?”

Vợ chồng Cố Nguyên Thanh bị xét xử xong, dù tội bọn họ là tự chuốc lấy, nhưng khổ nhất là cô gái vừa lên đại học này, khuôn mặt xinh xắn giờ cháy nắng đen nhẻm, chuyện này làm người biết chân tướng như Thiệu Soái không khác gì đè tảng đá lên người.

“ Cám ơn anh ... Em, em nhất định trả tiền cho anh ...” Cố Mộng Liễu khóc một lúc phát hiện mình ở trong lòng Thiệu Soái rất bất nhã, vội tách ra:

“ Lúc nào rồi em còn nói chuyện này.” Tiền viện phí phải nộp gấp, Cố Mộng Liễu không đủ, nên Thiệu Soái đàn bỏ ra: “ Cứng rắn lên, không phải mỗi mình em phải trải qua loại chuyện này, em không biết cha mẹ anh đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment