Cố Mộng Liễu đúng là không biết chuyện đối phương, hai người rất hợp nhau, bất kể là trước kia làm thám tử hay giờ làm cảnh sát.
“ Cha anh là cảnh sát, ông hi sinh khi chấp hành nhiệm vụ, mẹ anh cải giá bỏ anh lại.” Thiệu Soái vừa kể một cái Cố Mộng Liễu ngừng khóc, khuôn mặt già trước tuổi của hắn không thấy vui buồn gì mấy nữa: “ Anh hận cha, anh hận cả mẹ, một chết một bỏ đi, vứt bỏ anh ... Nhưng giờ anh không nghĩ thế nữa, đôi khi họ có cái khó mà người làm con không hiểu, có điều bỏ lại người thân, hắn là thống khổ tan nát cõi lòng rồi. Họ sinh ra nuôi nấng anh lên người không dễ, chúng ta làm con không có quyền hận họ, yêu cầu họ phải thế này thế kia ... Họ cũng có cái khó của họ, chắc chắn không muốn nhìn em thế này đâu, hiểu không?”
“ Hiểu.” Cố Mộng Liễu là cô gái kiên cường nếu không gia đình gặp biến cố như vậy đã sa ngã lâu rồi:
“ Vậy đừng đau lòng, đợi mẹ em ra thì cười lên, thật, nghĩ một ngày em cùng mẹ đón cha em ra, cả nhà đoàn viên sẽ hành phúc thế nào.”
Tiểu cô nương thực sự dễ dụ, ngừng khóc, điều chỉnh lại tâm tình, mỗi khi có đèn xanh sáng lên cô lại chạy tới, đến lần thứ ba mới có bác sĩ gọi tên, cô ở bên giường bệnh cười, nói gì mà con không khóc mẹ đã khóc ...
Câu chuyện này được kể trên đường cao tốc, Ngụy Cẩm Trình cảm khái không thôi, buổi trưa ăn cơm Dư Tội đem chuyện kể với cha, Lão Dư tức giận tát hai cái, sau đó ôm đầu con khóc.
“ Cha tôi ương lắm, bất kể nợ tiền hay nợ ân tình, nhất định phải trả, gây họa không được tránh, giống hồi nhỏ tôi hay đập kính nhà người ta, nhất định xách tai tôi đưa tới lắp lại ...” Dư Tội kết thúc câu chuyện dài như thế:
“ Cha anh là người có trí tuệ lớn, giống cha tôi, càng là sinh mệnh thấp kém như cỏ càng có đôi mắt lửa ngươi vàng ... Tôi cứ không hiểu sao cha tôi bắt tôi đầu tư vào quê nhà, lại còn xanh hóa thành phố, đó cũng là chuộc tội, nếu không lòng ông khó yên.” Ngụy Cẩm Trình rất cảm xúc:
“ Anh hiểu tôi vì sao không theo anh làm ăn rồi đấy.”
“ Được, không thành đối tác, vậy chúng ta làm bạn cả đời.” Ngụy Cẩm Trình đưa tay ra:
Dư Tội bắt tay hắn cười ha hả:” Có thể làm bạn phú hào, mong mà chẳng được.”
Rời đường cao tốc, xe tới viện kiểm sát, Lão Ngụy không tiễn nữa, nhìn Dư Tội đi vào sảnh lớn dưới quốc huy, hắn thấy đáng tiếc, không ngờ lựa chọn cuối cùng của Dư Tội ở nơi này.
Dư Tội đi tới trước mặt một vị kiểm sát viên.
Nơi nà kỳ thực chỉ để làm cảnh, chuyên cung cấp cho công vụ viên phạm tội tới đầu thú, có điều bao năm qua chưa từng có một ai chủ động khai nhận. Dư Tội vừa tới làm hai vị kiểm sát đang uống trà giật mình ...
Dư Tội vô cùng bình tĩnh, thời khắc ấy y nhớ tới Hoàng Tam ung dung làm tù phạm, nhớ tới Mã Bằng thản nhiên tìm cái chết, giờ y hiểu rồi, hai người họ tuy khác nhau, nhưng đều vì một thứ gọi là trách nhiệm.
“ Tôi tới để tự thú.”
“ Tôi có hồ sơ lập án ở đây, hồ sơ số 098776, tôi là vị cảnh sát bị đình chỉ thẩm tra.”
“ Tôi tới tự thú không phải vì chuyện trong vụ án đó, mà là tội khác, một vụ hình sự, nghi phạm Cố Nguyên Thanh bị tôi hãm hại.”
“ Đúng, Tôi là Dư Tội ...”
………………………. …………………..
“ Con mẹ nó ...”
Tiêu ca mơ mơ hồ hồ nghe điện thoại, sau đó nhảy dựng lên, không ngồi vững, đè lên Tế muội tử, bị cô đá một cái ... Thế là tiêu ca ngã xuống giường.
“ Mới sáng sớm anh lên cơn điên gì thế?” Tế muội tử tức giận mắng:
“ Đúng thế, sáng sớm lên cơn gì thế, Dư Tội mà lại đi tự thú á, lừa ma à?” Thử Tiêu không tin:
“ Anh có bệnh không?” Tế Muội Tử ôm chăn:
“ Đúng thế, bị bệnh phải không?” Thử Tiêu mắng vào điện thoại: “ Sáng sớm vừa thể hiện thần uy với vợ thì bị cậu dọa tới liệt dương rồi.”
“ Bốc phét, đã bao giờ buổi sáng anh thể hiện được gì chưa?” Tế muội tử tiếp lời:
Thử Tiêu ngớ ra, trừng mắt với vợ, bị cô ném cho ánh mắt uy hiếp, thế là hắn chân đất chạy vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.
Bình thường Thử Tiêu chẳng biết nghiêm túc là gì lúc nào cũng chớt nhả được, hôm nay thì khác, lúc sau từ nhà vệ sinh đi ra, Tế muội tử nhìn vẻ mặt nặng nề của hắn mà lo lắng: “ Sao thế?”
“ Anh cũng chả biết làm sao nữa, Dư Tội đi tự thú rồi, còn nộp lên mấy chục vạn tiền bẩn, em tin không?” Thử Tiêu nói bằng giọng hoang mang:
Tế muội tử không tin: “ Không thể nào, anh tự thú còn dễ tin hơn.”
“ Đúng thế, sao thằng ấy lại giác ngộ đảng rồi?” Thử Tiêu mặc quần áo, đột nhiên mắng: “ Cái gì mà anh tự thú, anh làm gì mà cần tự thú chứ?”
Tế muội tử cười khúc khích, quấn chăn ngồi dậy, chợt nhớ ra: “ Nếu anh ấy tự thú liệu có phải ngồi tù không?”
“ Chưa mặc cảnh phục thì nó đã ngồi tù rồi, có bị tống vào tù cũng không oan đâu, chính xác thì thằng đó phải vào địa ngục mới đúng.” Thử Tiêu tuy không biết chính xác việc Dư Tội làm nhưng hắn thừa sắc đoán ra, mặc bộ phục trang cảnh ti: “ Sao thế?”
“ Em nghĩ, anh ấy mà ngồi tù, chị An An sẽ rất đau khổ, thật đấy, mấy tháng qua chị ấy cứ hỏi chuyện về anh ấy suốt.”
Thử Tiêu thở dài, chợt hỏi: “ Tinh Tinh ... Nếu anh cũng ngủ với ba nữ nhân như cậu ấy, em có bỏ anh không?”
“ Không.” Tế Muội Tử lắc đầu:
“ Nhìn xem, vợ tôi như thế chứ.” Thử Tiêu đắc ý lắm:
“ Mà em thiến anh.”
Ặc, nhìn cái mặt nhỏ nhắn nhưng hung dữ như mèo nhỏ bị cướp cá, Tiêu ca không dám trêu ghẹo nữa.
Vội vàng rời nhà, Thử Tiêu không tới đội hình sự khu mỏ mà tới đại đội hai. Oa, đông như họp chợ vậy, đủ cả người quen lẫn không quen chen chúc trong sân, đám Miệng Rộng đang hỏi thật giả, Lưu Tinh Tinh và Lâm Tiểu Phượng hỏi hắn gặp Dư Tội chưa, mấy người tổng đội vẫn hoang mang không hiểu chuyện gì. Tin tức từ nơi này truyền ra, nghe nói là chuyện một ngày trước khi viện kiểm sát tới lấy hồ sơ gốc về Cố Nguyên Thanh mới biết chuyện Dư Tội tự thú.
“ Mọi người bình tĩnh, tới phòng hội nghị chờ một chút ...” Giải Băng vất vả duy trì trật tự:
“ Này, đừng lôi kéo, tôi biết gì đâu, nghe Nhị Đông kể mới biết.” Thử Tiêu thoát khỏi đám đông vừa chạy vào lầu vừa gọi: “ Nhị Đông, Nhị Đông …”
Xem ra hắn biết muộn rồi, vào trong thấy Lý Nhị Đông, Đậu Hiểu Ba, Hùng Kiếm Phi, Lạc Gia Long, Đổng Thiều Quân ... Bộ dạng như ngày đầu bị vứt bỏ ở Quảng Châu.
Thử Tiêu kéo ngay tay Lý Nhị Đông hỏi: “ Rốt cuộc là sao?”
“ Hỏi hắn.” Lý Nhị Đông chỉ Thiệu Soái đang ngồi cúi đầu trên ghế dài, có chút tức giận:
Giải Băng xử lý xong đám đông đi vào đóng cửa lại, Thiệu Soái đem chuyện kể ra, kể từ lúc gặp Cố Mộng Liễu, kể tới mẹ cô tự sát, sau đó hắn nhất thời nóng giận nên gọi điện mắng Dư Tội vài câu, ai ngờ xảy ra chuyện này.
“ Tôi phục cậu ta.” Ba tháng qua xảy ra nhiều chuyện, ví như Uông Thận Tu hết ba năm nghĩa vụ, đã rời đơn vị bảo mật trở về đội ngũ:” Làm cảnh sát sống phong quang rất dễ, sống trách nhiệm không dễ, Dư Tội giác ngộ rồi.”
Hùng Kiếm Phi biết nguồn cơn tức tối, xông tới tóm cổ áo Thiệu Soái đẩy hắn ngã dúi dụi, mắng chửi: “ Con mẹ nó, mày vì nữ nhân mà đối xử với anh em thế à? Lúc đó mày không ở đó, mày biết cái chó gì mà xen mồm vào hả? Chuyện đó Dư Nhi không sai, nhìn Nhị Đông đi, xẹo trên bụng vẫn còn, đầu Thử Tiêu cũng bị đập bể, nếu để cha con đó ở ngoài tiêu diêu thì hắn đâm vài người nữa à? Mày lúc đó chắc đi rình rập người ta ngoại tình kiếm tiền biết cái mẹ gì mà lên mặt chứ? Tưởng mình oai lắm à? … con mẹ nó, cha mày là anh hùng, mày chả là cái chó gì mà phán xét người khác, ngay cả công mày vừa có được cũng nhờ bám đuôi Dư Nhi mà ra. Mày biết mấy năm qua Dư Nhi mấy lần đối diện với sinh tử không, biết cậu ấy tống bao nhiêu tên cặn bã vào trại không?”
Mỗi một câu hỏi, Hùng Kiếm Phi lại giáng cho một cú đấm, đám anh em không ai can ngăn, Chu Văn Quyên vội chạy tới kéo Hùng Kiếm Phi ra, Thiệu Soái bị đánh không phản kháng …
....
Hôm nay dừng ở đây nhé.